Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…
Chương 1120: Cửa thứ bảy (3)
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Thấy Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận thử thách, Tô Lạc lập tức lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn, xem hắn như Thiên Lôi, hắn sai đâu thì nàng đánh đó.“Ai da, phu xướng phụ tùy, thật là xứng đôi quá.” Thất công tử đạm đạm cười, ngữ khí tùy ý: “Thi trí lực, thì đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Tất cả các ngươi đến gần đây đi. Các ngươi đều phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đáp đúng thì xem như là qua được cửa thứ bảy, còn nếu đáp sai thì, ha ha…”“Đáp sai thì sao?” Tô Lạc nhẹ nhàng cười hỏi. “Đáp sai, thì để lại một món đồ trên người các ngươi, xem như là quà kỉ niệm cho bổn công tử thôi.” Thất công tử không nhanh không chậm mà nói ra.“Chỉ cần để lại một món đồ trên người là được sao?” Lý Dao Dao hỏi lại.Thất công tử cười như không cười mà liếc nàng một cái, lặp lại câu vừa nãy: “Đúng vậy, chỉ cần để lại một món đồ trên người các ngươi là được.” “Vậy được, ta chấp nhận!” Lý Dao Dao lớn tiếng nói.Đồ vật trên người nàng không nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có vài món, lại vô dụng, để lắc tay lại là được. Trong lòng nàng nghĩ như thế.Tô Lạc hơi hơi nhíu mày, nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như Lý Dao Dao nghĩ. Lúc nàng đang muốn mở miệng, thì Thất công tử lại nói thêm một câu: “Thời gian để trả lời câu hỏi, tính dựa theo… thời gian bổn công tử câu được một con cá.”“Cái này không công bằng!” Lý Dao Dao lớn tiếng kháng nghị.Ai cũng biết, thời gian câu được cá là không cố định. Có đôi khi, mất rất lâu cũng không câu được cá. Có đôi khi, chỉ cần hít thở vài cái, là đã có thể câu được vài con rồi. “Vận may cũng là một phần thực lực.” Thất công tử lạnh lùng mà nhìn nàng, liếc mắt một cái: “Không công bằng sao? Vậy bổn công tử ném ngươi xuống biển, để xem ngươi còn cảm thấy không công bằng không?”Tô Lạc nghe vậy, không khỏi âm thầm lắc đầu,Vị Thất công tử này, có lúc nhìn qua, thấy ưu nhã quý phái, có lúc lại ngang ngược, vô lý. Thật sự khiến người khác nhìn không thấu hắn. “Bổn công tử thông báo cho các ngươi biết, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi.” Vị Thất công tử lạnh mặt, chỉ vào Lý Dao Dao: “Ngươi, lại đây, câu hỏi thứ nhất sẽ dành cho ngươi.”Lý Dao Dao rất muốn kháng nghị.Bởi vì Thất công tử thả cần câu cá xuống nước đã lâu, có nghĩa là, vừa rồi khi mọi người nói chuyện, đã lãng phí một khoảng thời gian trả lời câu hỏi của nàng. Chuyện này rất không công bằng.Nhưng mà, khi Lý Dao Dao nhìn thấy ánh mắt của Thất công tử, tức khắc, đôi mắt nàng hơi co lại, không dám nói thêm lời nào. Nàng tin rằng, nếu nàng còn dám kháng nghị thêm nữa, thì vị Thất công tử, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, sẽ lập tức ném nàng xuống biển.“Thỉnh Thất công tử cho câu hỏi.” Việc duy nhất Lý Dao Dao có thể làm, là thúc giục vị Diêm Vương sống này nhanh chóng ra câu hỏi, để nàng có nhiều thời gian trả lời hơn một chút. Nhưng mà, Thất công tử cứ như vậy, một chút hy vọng nho nhỏ xa vời đều không cho nàng.Chỉ thấy ánh mắt Thất công tử nhìn ra xa, hắn hơi hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ nên ra câu hỏi gì.Lý Dao Dao vô cùng khẩn trưởng mà nhìn chằm chằm chiếc phao câu, đang bình tĩnh nằm trên mặt biển. Nàng rất sợ chiếc phao kia bị cá cắn, lôi xuống nước. Ngay khi Lý Dao Dao đang không ngừng khẩn trương, thất công tử, khuôn mặt thiên sứ nhưng tâm địa tà ác, rốt cuộc nói ra câu hỏi.“Xem như ngươi là khách hàng đầu tiên đến khai trương, nên câu hỏi thứ nhất sẽ dễ một chút.” Thất công tử không nhanh không chậm mà vừa câu cá, vừa thong thả quăng ra một câu: “Tiểu Bạch lớn lên rất giống ca ca của hắn. Thành ngữ đó là gì?”Tiểu Bạch lớn lên rất giống ca ca của hắn? Cái này mà là thành ngữ gì chứ? Hoàn toàn không thể nào biết được.Lý Dao Dao vốn dĩ còn nghĩ rằng, hắn sẽ cho câu hỏi về kinh, sử, tử, tập hoặc về công pháp tu luyện. Nói như vậy, thì nàng mới có nhiều ưu thế hơn Tô Lạc.
Thấy Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận thử thách, Tô Lạc lập tức lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn, xem hắn như Thiên Lôi, hắn sai đâu thì nàng đánh đó.
“Ai da, phu xướng phụ tùy, thật là xứng đôi quá.” Thất công tử đạm đạm cười, ngữ khí tùy ý: “Thi trí lực, thì đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Tất cả các ngươi đến gần đây đi. Các ngươi đều phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đáp đúng thì xem như là qua được cửa thứ bảy, còn nếu đáp sai thì, ha ha…”
“Đáp sai thì sao?” Tô Lạc nhẹ nhàng cười hỏi.
“Đáp sai, thì để lại một món đồ trên người các ngươi, xem như là quà kỉ niệm cho bổn công tử thôi.” Thất công tử không nhanh không chậm mà nói ra.
“Chỉ cần để lại một món đồ trên người là được sao?” Lý Dao Dao hỏi lại.
Thất công tử cười như không cười mà liếc nàng một cái, lặp lại câu vừa nãy: “Đúng vậy, chỉ cần để lại một món đồ trên người các ngươi là được.”
“Vậy được, ta chấp nhận!” Lý Dao Dao lớn tiếng nói.
Đồ vật trên người nàng không nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có vài món, lại vô dụng, để lắc tay lại là được. Trong lòng nàng nghĩ như thế.
Tô Lạc hơi hơi nhíu mày, nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như Lý Dao Dao nghĩ.
Lúc nàng đang muốn mở miệng, thì Thất công tử lại nói thêm một câu: “Thời gian để trả lời câu hỏi, tính dựa theo… thời gian bổn công tử câu được một con cá.”
“Cái này không công bằng!” Lý Dao Dao lớn tiếng kháng nghị.
Ai cũng biết, thời gian câu được cá là không cố định. Có đôi khi, mất rất lâu cũng không câu được cá. Có đôi khi, chỉ cần hít thở vài cái, là đã có thể câu được vài con rồi.
“Vận may cũng là một phần thực lực.” Thất công tử lạnh lùng mà nhìn nàng, liếc mắt một cái: “Không công bằng sao? Vậy bổn công tử ném ngươi xuống biển, để xem ngươi còn cảm thấy không công bằng không?”
Tô Lạc nghe vậy, không khỏi âm thầm lắc đầu,
Vị Thất công tử này, có lúc nhìn qua, thấy ưu nhã quý phái, có lúc lại ngang ngược, vô lý. Thật sự khiến người khác nhìn không thấu hắn.
“Bổn công tử thông báo cho các ngươi biết, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi.” Vị Thất công tử lạnh mặt, chỉ vào Lý Dao Dao: “Ngươi, lại đây, câu hỏi thứ nhất sẽ dành cho ngươi.”
Lý Dao Dao rất muốn kháng nghị.
Bởi vì Thất công tử thả cần câu cá xuống nước đã lâu, có nghĩa là, vừa rồi khi mọi người nói chuyện, đã lãng phí một khoảng thời gian trả lời câu hỏi của nàng.
Chuyện này rất không công bằng.
Nhưng mà, khi Lý Dao Dao nhìn thấy ánh mắt của Thất công tử, tức khắc, đôi mắt nàng hơi co lại, không dám nói thêm lời nào. Nàng tin rằng, nếu nàng còn dám kháng nghị thêm nữa, thì vị Thất công tử, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, sẽ lập tức ném nàng xuống biển.
“Thỉnh Thất công tử cho câu hỏi.” Việc duy nhất Lý Dao Dao có thể làm, là thúc giục vị Diêm Vương sống này nhanh chóng ra câu hỏi, để nàng có nhiều thời gian trả lời hơn một chút.
Nhưng mà, Thất công tử cứ như vậy, một chút hy vọng nho nhỏ xa vời đều không cho nàng.
Chỉ thấy ánh mắt Thất công tử nhìn ra xa, hắn hơi hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ nên ra câu hỏi gì.
Lý Dao Dao vô cùng khẩn trưởng mà nhìn chằm chằm chiếc phao câu, đang bình tĩnh nằm trên mặt biển. Nàng rất sợ chiếc phao kia bị cá cắn, lôi xuống nước.
Ngay khi Lý Dao Dao đang không ngừng khẩn trương, thất công tử, khuôn mặt thiên sứ nhưng tâm địa tà ác, rốt cuộc nói ra câu hỏi.
“Xem như ngươi là khách hàng đầu tiên đến khai trương, nên câu hỏi thứ nhất sẽ dễ một chút.” Thất công tử không nhanh không chậm mà vừa câu cá, vừa thong thả quăng ra một câu: “Tiểu Bạch lớn lên rất giống ca ca của hắn. Thành ngữ đó là gì?”
Tiểu Bạch lớn lên rất giống ca ca của hắn?
Cái này mà là thành ngữ gì chứ? Hoàn toàn không thể nào biết được.
Lý Dao Dao vốn dĩ còn nghĩ rằng, hắn sẽ cho câu hỏi về kinh, sử, tử, tập hoặc về công pháp tu luyện. Nói như vậy, thì nàng mới có nhiều ưu thế hơn Tô Lạc.
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Thấy Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận thử thách, Tô Lạc lập tức lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn, xem hắn như Thiên Lôi, hắn sai đâu thì nàng đánh đó.“Ai da, phu xướng phụ tùy, thật là xứng đôi quá.” Thất công tử đạm đạm cười, ngữ khí tùy ý: “Thi trí lực, thì đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Tất cả các ngươi đến gần đây đi. Các ngươi đều phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đáp đúng thì xem như là qua được cửa thứ bảy, còn nếu đáp sai thì, ha ha…”“Đáp sai thì sao?” Tô Lạc nhẹ nhàng cười hỏi. “Đáp sai, thì để lại một món đồ trên người các ngươi, xem như là quà kỉ niệm cho bổn công tử thôi.” Thất công tử không nhanh không chậm mà nói ra.“Chỉ cần để lại một món đồ trên người là được sao?” Lý Dao Dao hỏi lại.Thất công tử cười như không cười mà liếc nàng một cái, lặp lại câu vừa nãy: “Đúng vậy, chỉ cần để lại một món đồ trên người các ngươi là được.” “Vậy được, ta chấp nhận!” Lý Dao Dao lớn tiếng nói.Đồ vật trên người nàng không nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có vài món, lại vô dụng, để lắc tay lại là được. Trong lòng nàng nghĩ như thế.Tô Lạc hơi hơi nhíu mày, nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như Lý Dao Dao nghĩ. Lúc nàng đang muốn mở miệng, thì Thất công tử lại nói thêm một câu: “Thời gian để trả lời câu hỏi, tính dựa theo… thời gian bổn công tử câu được một con cá.”“Cái này không công bằng!” Lý Dao Dao lớn tiếng kháng nghị.Ai cũng biết, thời gian câu được cá là không cố định. Có đôi khi, mất rất lâu cũng không câu được cá. Có đôi khi, chỉ cần hít thở vài cái, là đã có thể câu được vài con rồi. “Vận may cũng là một phần thực lực.” Thất công tử lạnh lùng mà nhìn nàng, liếc mắt một cái: “Không công bằng sao? Vậy bổn công tử ném ngươi xuống biển, để xem ngươi còn cảm thấy không công bằng không?”Tô Lạc nghe vậy, không khỏi âm thầm lắc đầu,Vị Thất công tử này, có lúc nhìn qua, thấy ưu nhã quý phái, có lúc lại ngang ngược, vô lý. Thật sự khiến người khác nhìn không thấu hắn. “Bổn công tử thông báo cho các ngươi biết, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi.” Vị Thất công tử lạnh mặt, chỉ vào Lý Dao Dao: “Ngươi, lại đây, câu hỏi thứ nhất sẽ dành cho ngươi.”Lý Dao Dao rất muốn kháng nghị.Bởi vì Thất công tử thả cần câu cá xuống nước đã lâu, có nghĩa là, vừa rồi khi mọi người nói chuyện, đã lãng phí một khoảng thời gian trả lời câu hỏi của nàng. Chuyện này rất không công bằng.Nhưng mà, khi Lý Dao Dao nhìn thấy ánh mắt của Thất công tử, tức khắc, đôi mắt nàng hơi co lại, không dám nói thêm lời nào. Nàng tin rằng, nếu nàng còn dám kháng nghị thêm nữa, thì vị Thất công tử, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, sẽ lập tức ném nàng xuống biển.“Thỉnh Thất công tử cho câu hỏi.” Việc duy nhất Lý Dao Dao có thể làm, là thúc giục vị Diêm Vương sống này nhanh chóng ra câu hỏi, để nàng có nhiều thời gian trả lời hơn một chút. Nhưng mà, Thất công tử cứ như vậy, một chút hy vọng nho nhỏ xa vời đều không cho nàng.Chỉ thấy ánh mắt Thất công tử nhìn ra xa, hắn hơi hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ nên ra câu hỏi gì.Lý Dao Dao vô cùng khẩn trưởng mà nhìn chằm chằm chiếc phao câu, đang bình tĩnh nằm trên mặt biển. Nàng rất sợ chiếc phao kia bị cá cắn, lôi xuống nước. Ngay khi Lý Dao Dao đang không ngừng khẩn trương, thất công tử, khuôn mặt thiên sứ nhưng tâm địa tà ác, rốt cuộc nói ra câu hỏi.“Xem như ngươi là khách hàng đầu tiên đến khai trương, nên câu hỏi thứ nhất sẽ dễ một chút.” Thất công tử không nhanh không chậm mà vừa câu cá, vừa thong thả quăng ra một câu: “Tiểu Bạch lớn lên rất giống ca ca của hắn. Thành ngữ đó là gì?”Tiểu Bạch lớn lên rất giống ca ca của hắn? Cái này mà là thành ngữ gì chứ? Hoàn toàn không thể nào biết được.Lý Dao Dao vốn dĩ còn nghĩ rằng, hắn sẽ cho câu hỏi về kinh, sử, tử, tập hoặc về công pháp tu luyện. Nói như vậy, thì nàng mới có nhiều ưu thế hơn Tô Lạc.