Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…
Chương 1160: Ngoài dự đoán của mọi người (10)
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Phải làm như thế nào mới có thể lấy được Xích Huyết Huyền Sâm?” Ánh mắt Tô Lạc đông lạnh, lạnh băng nhìn chằm chằm Điện chủ Cửu Trùng Điện.“Tiểu nha đầu, con đường này không dễ đi đâu.” Điện chủ Cửu Trùng Điện cười tủm tỉm nhìn Tô Lạc: “Muốn lấy Xích Huyết Huyền Sâm, đầu tiên phải vượt qua Tu La luyện ngục.”“Tu La luyện ngục? Đó là thứ gì?” Nam Cung Lưu Vân không vui, ánh mắt rất bình thản. “Nói trắng ra chính là tỷ thí.” Điện chủ Cửu Trùng Điện cười nhẹ nhàng thoải mái: “Nhưng quy tắc thi đấu này xác thật có chút tàn nhẫn.”“Như thế nào?” Nam Cung Lưu Vân hơi nhướn mày.“Tới rồi.” Sắc mặt Điện chủ Cửu Trùng Điện chợt tố lại. Sau khi hắn vừa nói xong, tám người lần lượt đi vào bên trong điện U Minh.Tám người này ai cũng đều vô cùng to lớn, cả người tràn ngập lực lượng, bọn họ đứng ở nơi đó, giống như từng tòa tháp cao vời vợi, nhìn thôi đã thấy sợ.Điện chủ Cửu Trùng Điện cười tủm tỉm, giống như đang chờ đợi trò hay diễn ra. “Nếu muốn tiến vào nội điện, các ngươi phải đánh bại bọn họ.” Điện chủ Cửu Trùng Điện nói chắc như đinh đóng cột.“Phân tổ đánh nhau?” Tô Lạc bình thản nói.“Đúng vậy.” “Như vậy, ai lên trước ai lên sau, chúng ta có thể tự quyết định?” Tô Lạc hỏi thêm.“Không thể được.” Điện chủ Cửu Trùng Điện lắc đầu liên tục: “Ai lên trước ai lên sau sẽ căn cứ vào số điểm của tám vòng trước.”“Vậy được rồi.” Tô Lạc miễn cưỡng đồng ý. Trong mắt nàng, nếu căn cứ vào số điểm của tám vòng trước thì người có điểm cao nhất chắc chắn sẽ có lợi thế.Đội xếp thứ nhất là nàng, Tử Nghiên là đội xếp thứ hai.Đáng tiếc hiện tại Tô Lạc còn chưa biết vị trí thứ nhất sẽ mang đến áp lực và gian khổ vô cùng lớn cho bọn họ. Dựa theo tổng điểm để xác định thứ tự lên đài.Đội thứ nhất đi lên chắc chắc là huynh muội Lạc gia.Tô Lạc tức giận mà nhìn Điện chủ Cửu Trùng Điện: “Uy áp tinh thần mạnh đến như vậy, dù bọn họ có thực lực cao tới đâu cũng đánh không nổi!” Lạc Điệp Y vội gật đầu: “Này không công bằng!”Điện chủ Cửu Trùng Điện tức giận mà trừng nàng một cái: “Muốn giải trừ cấm chế bên trong điện U Minh cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà… đối với các người mà nói, chưa chắc là chuyện tốt.”Lạc Điệp Y thấy cấm chế có thể giải trừ thì y chang hạn hán gặp mưa phùn, vui vẻ vô cùng: “Giải trừ! Mãnh liệt yêu cầu giải trừ!” Những người còn lại cũng tỏ vẻ muốn giải trừ cấm chế.Chỉ là, sắc mặt của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân lại rất phức tạp, nhưng cũng không lên tiếng can thiệp.Cấm chế này tựa như một thanh kiếm hai lưỡi, giải trừ xong thì thật sự có thể nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng nếu không giải trừ, dù đối phương có thực lực quá mạnh thì cũng không phát huy được hết toàn bộ. Đám người Lạc Điệp Y mãnh liệt yêu cầu, cấm chế trong điện U Minhh rốt cuộc cũng bị Điện chủ Cửu Trùng Điện hủy bỏ.Cấm chế vừa bị hủy bỏ, tất cả mọi người giống như con cá lại lần nữa trở về đại dương, một lần nữa khôi phục hô hấp.“Thật thoải mái, giống như được sống lại một lần.” Lạc Điệp Y từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mát mẻ. Hai ngày hai đêm, có thể sống sót dưới uy áp cường đại như vậy không hề dễ dàng gì.“Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Điện chủ Cửu Trùng Điện lộ ra nụ cười u ám, nhìn Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân một cái, trong giây lát gian đã biến mất không thấy.“Sự tình có chút không ổn.” Đôi mắt vừa rồi của Điện chủ Cửu Trùng Điện âm trầm vô cùng, khiến người ta lạnh sống lưng. “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bình tĩnh xem biến vậy.” Nam Cung Lưu Vân nhìn như vô tình, nhưng sớm đã quan sát tỉ mỉ toàn bộ điện U Minh.
“Phải làm như thế nào mới có thể lấy được Xích Huyết Huyền Sâm?” Ánh mắt Tô Lạc đông lạnh, lạnh băng nhìn chằm chằm Điện chủ Cửu Trùng Điện.
“Tiểu nha đầu, con đường này không dễ đi đâu.” Điện chủ Cửu Trùng Điện cười tủm tỉm nhìn Tô Lạc: “Muốn lấy Xích Huyết Huyền Sâm, đầu tiên phải vượt qua Tu La luyện ngục.”
“Tu La luyện ngục? Đó là thứ gì?” Nam Cung Lưu Vân không vui, ánh mắt rất bình thản.
“Nói trắng ra chính là tỷ thí.” Điện chủ Cửu Trùng Điện cười nhẹ nhàng thoải mái: “Nhưng quy tắc thi đấu này xác thật có chút tàn nhẫn.”
“Như thế nào?” Nam Cung Lưu Vân hơi nhướn mày.
“Tới rồi.” Sắc mặt Điện chủ Cửu Trùng Điện chợt tố lại.
Sau khi hắn vừa nói xong, tám người lần lượt đi vào bên trong điện U Minh.
Tám người này ai cũng đều vô cùng to lớn, cả người tràn ngập lực lượng, bọn họ đứng ở nơi đó, giống như từng tòa tháp cao vời vợi, nhìn thôi đã thấy sợ.
Điện chủ Cửu Trùng Điện cười tủm tỉm, giống như đang chờ đợi trò hay diễn ra.
“Nếu muốn tiến vào nội điện, các ngươi phải đánh bại bọn họ.” Điện chủ Cửu Trùng Điện nói chắc như đinh đóng cột.
“Phân tổ đánh nhau?” Tô Lạc bình thản nói.
“Đúng vậy.”
“Như vậy, ai lên trước ai lên sau, chúng ta có thể tự quyết định?” Tô Lạc hỏi thêm.
“Không thể được.” Điện chủ Cửu Trùng Điện lắc đầu liên tục: “Ai lên trước ai lên sau sẽ căn cứ vào số điểm của tám vòng trước.”
“Vậy được rồi.” Tô Lạc miễn cưỡng đồng ý.
Trong mắt nàng, nếu căn cứ vào số điểm của tám vòng trước thì người có điểm cao nhất chắc chắn sẽ có lợi thế.
Đội xếp thứ nhất là nàng, Tử Nghiên là đội xếp thứ hai.
Đáng tiếc hiện tại Tô Lạc còn chưa biết vị trí thứ nhất sẽ mang đến áp lực và gian khổ vô cùng lớn cho bọn họ.
Dựa theo tổng điểm để xác định thứ tự lên đài.
Đội thứ nhất đi lên chắc chắc là huynh muội Lạc gia.
Tô Lạc tức giận mà nhìn Điện chủ Cửu Trùng Điện: “Uy áp tinh thần mạnh đến như vậy, dù bọn họ có thực lực cao tới đâu cũng đánh không nổi!”
Lạc Điệp Y vội gật đầu: “Này không công bằng!”
Điện chủ Cửu Trùng Điện tức giận mà trừng nàng một cái: “Muốn giải trừ cấm chế bên trong điện U Minh cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà… đối với các người mà nói, chưa chắc là chuyện tốt.”
Lạc Điệp Y thấy cấm chế có thể giải trừ thì y chang hạn hán gặp mưa phùn, vui vẻ vô cùng: “Giải trừ! Mãnh liệt yêu cầu giải trừ!”
Những người còn lại cũng tỏ vẻ muốn giải trừ cấm chế.
Chỉ là, sắc mặt của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân lại rất phức tạp, nhưng cũng không lên tiếng can thiệp.
Cấm chế này tựa như một thanh kiếm hai lưỡi, giải trừ xong thì thật sự có thể nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng nếu không giải trừ, dù đối phương có thực lực quá mạnh thì cũng không phát huy được hết toàn bộ.
Đám người Lạc Điệp Y mãnh liệt yêu cầu, cấm chế trong điện U Minhh rốt cuộc cũng bị Điện chủ Cửu Trùng Điện hủy bỏ.
Cấm chế vừa bị hủy bỏ, tất cả mọi người giống như con cá lại lần nữa trở về đại dương, một lần nữa khôi phục hô hấp.
“Thật thoải mái, giống như được sống lại một lần.” Lạc Điệp Y từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mát mẻ.
Hai ngày hai đêm, có thể sống sót dưới uy áp cường đại như vậy không hề dễ dàng gì.
“Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Điện chủ Cửu Trùng Điện lộ ra nụ cười u ám, nhìn Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân một cái, trong giây lát gian đã biến mất không thấy.
“Sự tình có chút không ổn.” Đôi mắt vừa rồi của Điện chủ Cửu Trùng Điện âm trầm vô cùng, khiến người ta lạnh sống lưng.
“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bình tĩnh xem biến vậy.” Nam Cung Lưu Vân nhìn như vô tình, nhưng sớm đã quan sát tỉ mỉ toàn bộ điện U Minh.
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Phải làm như thế nào mới có thể lấy được Xích Huyết Huyền Sâm?” Ánh mắt Tô Lạc đông lạnh, lạnh băng nhìn chằm chằm Điện chủ Cửu Trùng Điện.“Tiểu nha đầu, con đường này không dễ đi đâu.” Điện chủ Cửu Trùng Điện cười tủm tỉm nhìn Tô Lạc: “Muốn lấy Xích Huyết Huyền Sâm, đầu tiên phải vượt qua Tu La luyện ngục.”“Tu La luyện ngục? Đó là thứ gì?” Nam Cung Lưu Vân không vui, ánh mắt rất bình thản. “Nói trắng ra chính là tỷ thí.” Điện chủ Cửu Trùng Điện cười nhẹ nhàng thoải mái: “Nhưng quy tắc thi đấu này xác thật có chút tàn nhẫn.”“Như thế nào?” Nam Cung Lưu Vân hơi nhướn mày.“Tới rồi.” Sắc mặt Điện chủ Cửu Trùng Điện chợt tố lại. Sau khi hắn vừa nói xong, tám người lần lượt đi vào bên trong điện U Minh.Tám người này ai cũng đều vô cùng to lớn, cả người tràn ngập lực lượng, bọn họ đứng ở nơi đó, giống như từng tòa tháp cao vời vợi, nhìn thôi đã thấy sợ.Điện chủ Cửu Trùng Điện cười tủm tỉm, giống như đang chờ đợi trò hay diễn ra. “Nếu muốn tiến vào nội điện, các ngươi phải đánh bại bọn họ.” Điện chủ Cửu Trùng Điện nói chắc như đinh đóng cột.“Phân tổ đánh nhau?” Tô Lạc bình thản nói.“Đúng vậy.” “Như vậy, ai lên trước ai lên sau, chúng ta có thể tự quyết định?” Tô Lạc hỏi thêm.“Không thể được.” Điện chủ Cửu Trùng Điện lắc đầu liên tục: “Ai lên trước ai lên sau sẽ căn cứ vào số điểm của tám vòng trước.”“Vậy được rồi.” Tô Lạc miễn cưỡng đồng ý. Trong mắt nàng, nếu căn cứ vào số điểm của tám vòng trước thì người có điểm cao nhất chắc chắn sẽ có lợi thế.Đội xếp thứ nhất là nàng, Tử Nghiên là đội xếp thứ hai.Đáng tiếc hiện tại Tô Lạc còn chưa biết vị trí thứ nhất sẽ mang đến áp lực và gian khổ vô cùng lớn cho bọn họ. Dựa theo tổng điểm để xác định thứ tự lên đài.Đội thứ nhất đi lên chắc chắc là huynh muội Lạc gia.Tô Lạc tức giận mà nhìn Điện chủ Cửu Trùng Điện: “Uy áp tinh thần mạnh đến như vậy, dù bọn họ có thực lực cao tới đâu cũng đánh không nổi!” Lạc Điệp Y vội gật đầu: “Này không công bằng!”Điện chủ Cửu Trùng Điện tức giận mà trừng nàng một cái: “Muốn giải trừ cấm chế bên trong điện U Minh cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà… đối với các người mà nói, chưa chắc là chuyện tốt.”Lạc Điệp Y thấy cấm chế có thể giải trừ thì y chang hạn hán gặp mưa phùn, vui vẻ vô cùng: “Giải trừ! Mãnh liệt yêu cầu giải trừ!” Những người còn lại cũng tỏ vẻ muốn giải trừ cấm chế.Chỉ là, sắc mặt của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân lại rất phức tạp, nhưng cũng không lên tiếng can thiệp.Cấm chế này tựa như một thanh kiếm hai lưỡi, giải trừ xong thì thật sự có thể nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng nếu không giải trừ, dù đối phương có thực lực quá mạnh thì cũng không phát huy được hết toàn bộ. Đám người Lạc Điệp Y mãnh liệt yêu cầu, cấm chế trong điện U Minhh rốt cuộc cũng bị Điện chủ Cửu Trùng Điện hủy bỏ.Cấm chế vừa bị hủy bỏ, tất cả mọi người giống như con cá lại lần nữa trở về đại dương, một lần nữa khôi phục hô hấp.“Thật thoải mái, giống như được sống lại một lần.” Lạc Điệp Y từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mát mẻ. Hai ngày hai đêm, có thể sống sót dưới uy áp cường đại như vậy không hề dễ dàng gì.“Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Điện chủ Cửu Trùng Điện lộ ra nụ cười u ám, nhìn Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân một cái, trong giây lát gian đã biến mất không thấy.“Sự tình có chút không ổn.” Đôi mắt vừa rồi của Điện chủ Cửu Trùng Điện âm trầm vô cùng, khiến người ta lạnh sống lưng. “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bình tĩnh xem biến vậy.” Nam Cung Lưu Vân nhìn như vô tình, nhưng sớm đã quan sát tỉ mỉ toàn bộ điện U Minh.