Tác giả:

Thanh, một mạt cô tịch, một tia lãnh ngạo, một mạt tuyệt sắc, một tia sầu bi. Hoàng, một mạt ấm áp, một tia tiêu sái, một mạt phóng khoáng, một tia trấn an. Đại mạc, bụi cát cuồn cuộn, từ xưa đến nay chính là nơi tốt nhất sản sinh ra nam nhi anh hùng. Biên quan, hào khí ngất trời, từ xưa đến nay chính là nơi vót ra không ít nhiệt huyết hảo hán. Này khí phách, này phóng khoáng, địa phương hào hùng từ trước tới nay cùng kinh diễm luôn không chút quan hệ, thế nhưng một mạc cảnh tượng như vậy cũng không đủ để khiến nhân liếc mắt. Tháng giêng hoa nở, chỉ một vò bích thủy  [nước sông màu xanh biếc]  cũng tràn đầy cánh hoa đỗ quyên, ngay cả trong không khí cũng là một bầu mùi hương thơm mát say lòng người. Con cá trong nước nương theo dòng mà chìm nổi, sớm đã say giữa một vò nước ao. Thật sự là diệu cảnh “Hoa đỗ quyên nở, cá dịu dàng say”. Mà giữa một mạc tươi đẹp thanh tắc lại luôn điểm thêm một chút thần kỳ. “Vãn Tình, nàng xem, cá trong ao đỗ quyên đều đã say, hiện tại là thời điểm tốt…

Chương 11

[Thích Cố] Vu ThươngTác giả: Khấp TíchTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹThanh, một mạt cô tịch, một tia lãnh ngạo, một mạt tuyệt sắc, một tia sầu bi. Hoàng, một mạt ấm áp, một tia tiêu sái, một mạt phóng khoáng, một tia trấn an. Đại mạc, bụi cát cuồn cuộn, từ xưa đến nay chính là nơi tốt nhất sản sinh ra nam nhi anh hùng. Biên quan, hào khí ngất trời, từ xưa đến nay chính là nơi vót ra không ít nhiệt huyết hảo hán. Này khí phách, này phóng khoáng, địa phương hào hùng từ trước tới nay cùng kinh diễm luôn không chút quan hệ, thế nhưng một mạc cảnh tượng như vậy cũng không đủ để khiến nhân liếc mắt. Tháng giêng hoa nở, chỉ một vò bích thủy  [nước sông màu xanh biếc]  cũng tràn đầy cánh hoa đỗ quyên, ngay cả trong không khí cũng là một bầu mùi hương thơm mát say lòng người. Con cá trong nước nương theo dòng mà chìm nổi, sớm đã say giữa một vò nước ao. Thật sự là diệu cảnh “Hoa đỗ quyên nở, cá dịu dàng say”. Mà giữa một mạc tươi đẹp thanh tắc lại luôn điểm thêm một chút thần kỳ. “Vãn Tình, nàng xem, cá trong ao đỗ quyên đều đã say, hiện tại là thời điểm tốt… Bị điểm huyệt ngủ, người sẽ ngủ chường mười canh giờ, thừa lúc yên ổn, Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ly khai Huyền Nhai, trở về Lục Phiến Môn.Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương liền hướng phòng ngủ của mình chạy vào, thẳng đến lúc luống cuống tay chân đem Cố Tích Triều bố trí ổn thỏa, rốt cục mới có thể thở ra một hơi.Nhẹ nhàng vén qua vài sợi tóc quăn che ở trên trán y, gương mặt trắng như bạch ngọc bởi vì có giấc ngủ yên bình mà thoáng lấy lại chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước, hô hấp cũng đã thông thuận hơn. Gương mặt Cố Tích Triều khi ngủ không còn hiện lên vẻ sắc bén cùng ưu thương thường ngày, chỉ có vẻ yên lành cùng an nhàn.Không biết đôi môi đỏ thắm kia sẽ có xúc cảm như thế nào? Vừa nghĩ như vậy, Thích Thiếu Thương liền muốn tự tát cho mình vài cái, khi nào lại bắt đầu có cái suy nghĩ như thế, thế nhưng ý niệm trong đầu đã xông ra sẽ rất khó thu vào, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, khẽ chạm lên môi đối phương.Trong lòng thầm nghĩ, đó là một đôi môi ôn nhuyễn, chỉ mới lướt qua còn chưa hôn sâu mà đã cảm nhận được ôn hương bốn phía.Ngoài dự đoán, một đôi tay lạnh băng chợt vòng qua cổ hắn, nụ hôn thình lình được đáp lại, trở thành một nụ hôn mãnh liệt thậm chí còn có phần cướp đoạt.“Tích Triều…”“Thiếu Thương…”Lời còn chưa dứt, cũng không cần nói nữa.Gió nhẹ lay động màn trướng, đêm không ngủ. [Ta muốn chi tiết nữa cơ >”

Bị điểm huyệt ngủ, người sẽ ngủ chường mười canh giờ, thừa lúc yên ổn, Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ly khai Huyền Nhai, trở về Lục Phiến Môn.

Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương liền hướng phòng ngủ của mình chạy vào, thẳng đến lúc luống cuống tay chân đem Cố Tích Triều bố trí ổn thỏa, rốt cục mới có thể thở ra một hơi.

Nhẹ nhàng vén qua vài sợi tóc quăn che ở trên trán y, gương mặt trắng như bạch ngọc bởi vì có giấc ngủ yên bình mà thoáng lấy lại chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước, hô hấp cũng đã thông thuận hơn. Gương mặt Cố Tích Triều khi ngủ không còn hiện lên vẻ sắc bén cùng ưu thương thường ngày, chỉ có vẻ yên lành cùng an nhàn.

Không biết đôi môi đỏ thắm kia sẽ có xúc cảm như thế nào? Vừa nghĩ như vậy, Thích Thiếu Thương liền muốn tự tát cho mình vài cái, khi nào lại bắt đầu có cái suy nghĩ như thế, thế nhưng ý niệm trong đầu đã xông ra sẽ rất khó thu vào, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, khẽ chạm lên môi đối phương.

Trong lòng thầm nghĩ, đó là một đôi môi ôn nhuyễn, chỉ mới lướt qua còn chưa hôn sâu mà đã cảm nhận được ôn hương bốn phía.

Ngoài dự đoán, một đôi tay lạnh băng chợt vòng qua cổ hắn, nụ hôn thình lình được đáp lại, trở thành một nụ hôn mãnh liệt thậm chí còn có phần cướp đoạt.

“Tích Triều…”

“Thiếu Thương…”

Lời còn chưa dứt, cũng không cần nói nữa.

Gió nhẹ lay động màn trướng, đêm không ngủ. 

[Ta muốn chi tiết nữa cơ >”

[Thích Cố] Vu ThươngTác giả: Khấp TíchTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹThanh, một mạt cô tịch, một tia lãnh ngạo, một mạt tuyệt sắc, một tia sầu bi. Hoàng, một mạt ấm áp, một tia tiêu sái, một mạt phóng khoáng, một tia trấn an. Đại mạc, bụi cát cuồn cuộn, từ xưa đến nay chính là nơi tốt nhất sản sinh ra nam nhi anh hùng. Biên quan, hào khí ngất trời, từ xưa đến nay chính là nơi vót ra không ít nhiệt huyết hảo hán. Này khí phách, này phóng khoáng, địa phương hào hùng từ trước tới nay cùng kinh diễm luôn không chút quan hệ, thế nhưng một mạc cảnh tượng như vậy cũng không đủ để khiến nhân liếc mắt. Tháng giêng hoa nở, chỉ một vò bích thủy  [nước sông màu xanh biếc]  cũng tràn đầy cánh hoa đỗ quyên, ngay cả trong không khí cũng là một bầu mùi hương thơm mát say lòng người. Con cá trong nước nương theo dòng mà chìm nổi, sớm đã say giữa một vò nước ao. Thật sự là diệu cảnh “Hoa đỗ quyên nở, cá dịu dàng say”. Mà giữa một mạc tươi đẹp thanh tắc lại luôn điểm thêm một chút thần kỳ. “Vãn Tình, nàng xem, cá trong ao đỗ quyên đều đã say, hiện tại là thời điểm tốt… Bị điểm huyệt ngủ, người sẽ ngủ chường mười canh giờ, thừa lúc yên ổn, Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ly khai Huyền Nhai, trở về Lục Phiến Môn.Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương liền hướng phòng ngủ của mình chạy vào, thẳng đến lúc luống cuống tay chân đem Cố Tích Triều bố trí ổn thỏa, rốt cục mới có thể thở ra một hơi.Nhẹ nhàng vén qua vài sợi tóc quăn che ở trên trán y, gương mặt trắng như bạch ngọc bởi vì có giấc ngủ yên bình mà thoáng lấy lại chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước, hô hấp cũng đã thông thuận hơn. Gương mặt Cố Tích Triều khi ngủ không còn hiện lên vẻ sắc bén cùng ưu thương thường ngày, chỉ có vẻ yên lành cùng an nhàn.Không biết đôi môi đỏ thắm kia sẽ có xúc cảm như thế nào? Vừa nghĩ như vậy, Thích Thiếu Thương liền muốn tự tát cho mình vài cái, khi nào lại bắt đầu có cái suy nghĩ như thế, thế nhưng ý niệm trong đầu đã xông ra sẽ rất khó thu vào, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, khẽ chạm lên môi đối phương.Trong lòng thầm nghĩ, đó là một đôi môi ôn nhuyễn, chỉ mới lướt qua còn chưa hôn sâu mà đã cảm nhận được ôn hương bốn phía.Ngoài dự đoán, một đôi tay lạnh băng chợt vòng qua cổ hắn, nụ hôn thình lình được đáp lại, trở thành một nụ hôn mãnh liệt thậm chí còn có phần cướp đoạt.“Tích Triều…”“Thiếu Thương…”Lời còn chưa dứt, cũng không cần nói nữa.Gió nhẹ lay động màn trướng, đêm không ngủ. [Ta muốn chi tiết nữa cơ >”

Chương 11