Trong luận võ tràng lớn nhất Hoàng thành, người trên khán phòng nhiều như nước, tinh thần quần chúng mãnh liệt, ánh mắt vẫn không dao động nhìn chăm chú vào trung ương lôi đài. Trong bọn họ già có trẻ có, có bách tính phổ thông bình dân, cũng có quan to quyền quý, mọi người thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có khi kích động mà nhảy dựng lên. Trên lôi đài, hai thiếu niên mặc trang phục võ thuật nhẹ nhàng, đang tay không tiến hành giao đấu kịch liệt. Trên mặt hơn mười cờ xí phiêu động chung quanh, viết mấy chữ to rõ ràng ‘Giải đấu võ thuật thiếu niên’. Hai người đối diện nhau đang tranh đoạt bát cường xuất tái tịch vị (1), có thể thấy bên hông bọn họ hào mã bài (2) hình tròn khác biệt. (1) câu này chắc là vào vòng tứ kết (2) tấm bài có ghi số Hai vị thiếu niên đều trên dưới mười bốn tuổi, trên đai lưng thanh y thiếu niên đeo ‘Lục hào’ (số 6) bài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần uy nghiêm, tuy rằng vẻ trẻ con chưa thoát, thế nhưng cũng có chứa một khí thế nhiếp nhân. “Hay…

Chương 20

Ngự Tiền Thị Vệ Của TrẫmTác giả: Hương Phẩm tử hồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹTrong luận võ tràng lớn nhất Hoàng thành, người trên khán phòng nhiều như nước, tinh thần quần chúng mãnh liệt, ánh mắt vẫn không dao động nhìn chăm chú vào trung ương lôi đài. Trong bọn họ già có trẻ có, có bách tính phổ thông bình dân, cũng có quan to quyền quý, mọi người thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có khi kích động mà nhảy dựng lên. Trên lôi đài, hai thiếu niên mặc trang phục võ thuật nhẹ nhàng, đang tay không tiến hành giao đấu kịch liệt. Trên mặt hơn mười cờ xí phiêu động chung quanh, viết mấy chữ to rõ ràng ‘Giải đấu võ thuật thiếu niên’. Hai người đối diện nhau đang tranh đoạt bát cường xuất tái tịch vị (1), có thể thấy bên hông bọn họ hào mã bài (2) hình tròn khác biệt. (1) câu này chắc là vào vòng tứ kết (2) tấm bài có ghi số Hai vị thiếu niên đều trên dưới mười bốn tuổi, trên đai lưng thanh y thiếu niên đeo ‘Lục hào’ (số 6) bài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần uy nghiêm, tuy rằng vẻ trẻ con chưa thoát, thế nhưng cũng có chứa một khí thế nhiếp nhân. “Hay… Họ dừng lại trước một trướng mạc lớn, trước cửa trướng có hai binh lính phòng thủ, Tiêu Dục Kỳ biết đây nhất định là trướng mạc của phụ thân.Sau khi binh lính đi vào thông báo, trở ra đối Tiêu Dục Kỳ nói:“Tướng quân thỉnh ngài tiến vào”.“Đa tạ”. Tiêu Dục Kỳ đáp lời, lập tức vội vã đi vào.Trong trướng ngồi ba người, ở giữa là Tiêu Chấn Hải.“Dục Kỳ, ngươi tới rồi?”“Ách…” Tiêu Dục Kỳ ngạc nhiên nhìn phụ thân ngồi xếp bằng ở kháng thượng (1), ông mặt mày hồng hào mang theo nét tươi vui, xem ra tinh thần rất tốt. (mún cắn lão này wé! cạp cạp)“Cha… Người không phải bị thương sao?” Điều đầu tiên Tiêu Dục Kỳ thắc mắc chính là cái này.“Phải a, bả vai trúng tiễn, bị chút thương tích ngoài da, hiện tại đã không có việc gì”. Tiêu Chấn Hải cười ha ha trả lời.“Nhưng…Nhưng không phải nói người trúng tiễn ngã ngựa sao?” Tiêu Dục Kỳ lắp bắp hỏi.“Ai nói?” Tiêu Chấn Hải nhíu mày nói: “Ta bất quá là bả vai thủng chút da, hơn nữa lão phu cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao lại dễ dàng ngã ngựa?”Một hôi y (áo xám) thanh niên bên cạnh phe phẩy quạt lông cười nói tiếp:“Có thể là tiểu binh này thổi phồng rồi”. (Ta hận ta hận a! Nỡ lòng nào chia lìa đôi trẻ vì 1 tên tiểu binh cùi bắp >”

Họ dừng lại trước một trướng mạc lớn, trước cửa trướng có hai binh lính phòng thủ, Tiêu Dục Kỳ biết đây nhất định là trướng mạc của phụ thân.

Sau khi binh lính đi vào thông báo, trở ra đối Tiêu Dục Kỳ nói:

“Tướng quân thỉnh ngài tiến vào”.

“Đa tạ”. Tiêu Dục Kỳ đáp lời, lập tức vội vã đi vào.

Trong trướng ngồi ba người, ở giữa là Tiêu Chấn Hải.

“Dục Kỳ, ngươi tới rồi?”

“Ách…” Tiêu Dục Kỳ ngạc nhiên nhìn phụ thân ngồi xếp bằng ở kháng thượng (1), ông mặt mày hồng hào mang theo nét tươi vui, xem ra tinh thần rất tốt. (mún cắn lão này wé! cạp cạp)

“Cha… Người không phải bị thương sao?” Điều đầu tiên Tiêu Dục Kỳ thắc mắc chính là cái này.

“Phải a, bả vai trúng tiễn, bị chút thương tích ngoài da, hiện tại đã không có việc gì”. Tiêu Chấn Hải cười ha ha trả lời.

“Nhưng…Nhưng không phải nói người trúng tiễn ngã ngựa sao?” Tiêu Dục Kỳ lắp bắp hỏi.

“Ai nói?” Tiêu Chấn Hải nhíu mày nói: “Ta bất quá là bả vai thủng chút da, hơn nữa lão phu cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao lại dễ dàng ngã ngựa?”

Một hôi y (áo xám) thanh niên bên cạnh phe phẩy quạt lông cười nói tiếp:

“Có thể là tiểu binh này thổi phồng rồi”. (Ta hận ta hận a! Nỡ lòng nào chia lìa đôi trẻ vì 1 tên tiểu binh cùi bắp >”

Ngự Tiền Thị Vệ Của TrẫmTác giả: Hương Phẩm tử hồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹTrong luận võ tràng lớn nhất Hoàng thành, người trên khán phòng nhiều như nước, tinh thần quần chúng mãnh liệt, ánh mắt vẫn không dao động nhìn chăm chú vào trung ương lôi đài. Trong bọn họ già có trẻ có, có bách tính phổ thông bình dân, cũng có quan to quyền quý, mọi người thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có khi kích động mà nhảy dựng lên. Trên lôi đài, hai thiếu niên mặc trang phục võ thuật nhẹ nhàng, đang tay không tiến hành giao đấu kịch liệt. Trên mặt hơn mười cờ xí phiêu động chung quanh, viết mấy chữ to rõ ràng ‘Giải đấu võ thuật thiếu niên’. Hai người đối diện nhau đang tranh đoạt bát cường xuất tái tịch vị (1), có thể thấy bên hông bọn họ hào mã bài (2) hình tròn khác biệt. (1) câu này chắc là vào vòng tứ kết (2) tấm bài có ghi số Hai vị thiếu niên đều trên dưới mười bốn tuổi, trên đai lưng thanh y thiếu niên đeo ‘Lục hào’ (số 6) bài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần uy nghiêm, tuy rằng vẻ trẻ con chưa thoát, thế nhưng cũng có chứa một khí thế nhiếp nhân. “Hay… Họ dừng lại trước một trướng mạc lớn, trước cửa trướng có hai binh lính phòng thủ, Tiêu Dục Kỳ biết đây nhất định là trướng mạc của phụ thân.Sau khi binh lính đi vào thông báo, trở ra đối Tiêu Dục Kỳ nói:“Tướng quân thỉnh ngài tiến vào”.“Đa tạ”. Tiêu Dục Kỳ đáp lời, lập tức vội vã đi vào.Trong trướng ngồi ba người, ở giữa là Tiêu Chấn Hải.“Dục Kỳ, ngươi tới rồi?”“Ách…” Tiêu Dục Kỳ ngạc nhiên nhìn phụ thân ngồi xếp bằng ở kháng thượng (1), ông mặt mày hồng hào mang theo nét tươi vui, xem ra tinh thần rất tốt. (mún cắn lão này wé! cạp cạp)“Cha… Người không phải bị thương sao?” Điều đầu tiên Tiêu Dục Kỳ thắc mắc chính là cái này.“Phải a, bả vai trúng tiễn, bị chút thương tích ngoài da, hiện tại đã không có việc gì”. Tiêu Chấn Hải cười ha ha trả lời.“Nhưng…Nhưng không phải nói người trúng tiễn ngã ngựa sao?” Tiêu Dục Kỳ lắp bắp hỏi.“Ai nói?” Tiêu Chấn Hải nhíu mày nói: “Ta bất quá là bả vai thủng chút da, hơn nữa lão phu cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao lại dễ dàng ngã ngựa?”Một hôi y (áo xám) thanh niên bên cạnh phe phẩy quạt lông cười nói tiếp:“Có thể là tiểu binh này thổi phồng rồi”. (Ta hận ta hận a! Nỡ lòng nào chia lìa đôi trẻ vì 1 tên tiểu binh cùi bắp >”

Chương 20