Editor: Jung Tiểu Kú “Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!” “Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......” Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ h**n ** tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt. Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!” Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết…
Chương 14
[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang QuânTác giả: Ôn Nhu Tiểu SươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcEditor: Jung Tiểu Kú “Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!” “Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......” Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ h**n ** tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt. Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!” Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết… Editor: Jung Tiểu KúBạch Ngọc Đường thấy hai mắt tỏa ra ánh lửa, có thể tưởng tượng nếu mình mà nổi giận chẳng khác nào thừa nhận mình đang ghen, chỉ có thể cưỡng chế lửa giận lại, im lặng không lên tiếng hờn dỗi đứng một bên, đã thấy nàng kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ( aka được voi đòi hai bà trưng), ngay lúc nhận bạc còn cố ý làm bộ không cẩn thận mà đụng chạm tay Triển Chiêu, sau đó lại gấp như bị điện giật mà vội vàng rút ngọc thủ thon thon về, vẻ mặt còn thẹn thùng, hai má ửng đỏ, quay mặt sang chỗ khác, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ tráng sĩ, ngài đem bạc để ở đây là được rồi, những hoa quả này là của ngài.”Thanh âm kia thật có thể nói là đã ngọt lại càng thêm ngọt, muốn có bao nhiêu tiêu hồn thì sẽ có bấy nhiêu tiêu hồn. Nếu để nam nhân khác nghe được, sợ rằng xương cốt đều nhuyễn cả. thế nhưng khi vào tai Bạch Ngọc Đường lại chói tai không gì sánh được! Nữ nhân kia tuyệt đối là cố ý!!! ( Ngũ gia TAT đây quả thật là ta cố ý đây là nội dung vở kịch cần a lệ -ing) Quả nhiên thấy trong lúc Triển Chiêu cúi người để bạc tại mặt đất, hai mắt không chớp mà nhìn chòng chọc vào nàng kia. Sau đó cũng không đón lấy cái rổ trong tay nàng mà bày ra nụ cười hớn hở, ôn nhu nói: “Cô nương, tại hạ cùng bằng hữu chốc nữa còn phải lên đường, mang theo một cái rổ này nữa thì rất bất tiện. Những trái cây… này tặng cho ngươi cùng đệ đệ và nương ngươi ăn đi.”Ai ngờ nữ tử nhu nhược kia lại rất có cốt khí, ngẩng mặt lên quật cường nói: ”Kia sao thế được? Ngài tốn bạc sao không lấy đồ chứ? Tiểu nữ tuy rằng xuất thân bần hàn, những cũng không đến nông nỗi phải đi ăn xin? Ngài nếu là không cầm lấy trái cây, ta đây cũng không thu tiền của ngài.”Triển Chiêu không còn cách nào khác, biết rằng nếu vẫn tiếp tục kiên trì thì đối với cô nương này chính là nhục nhã, nên chỉ biết nói rằng: “Như vậy đi, ta lấy hai quả này của ngươi. Dưới thời tiết này mà được quả vậy thật đúng là thiên kim khó cầu, tại hạ bỏ ra hai mươi lượng bạc mua long nhãn cũng coi như là đáng giá.”Lúc này mới khiến nàng ta cười một cách vui vẻ với Triển Chiêu, từ trong rổ lấy ra hai quả long nhãn lớn nhất, ngon nhất đưa cho Triển Chiêu, thuận tiện tại nơi có miêu trảo sờ sờ một chút └┘( mồ hôi Ngũ gia là kẻ ghen tuông kinh khủng = =… Tiểu Bạch: Bạch gia gia mới không phải ghen!!! >﹏
Editor: Jung Tiểu Kú
Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt tỏa ra ánh lửa, có thể tưởng tượng nếu mình mà nổi giận chẳng khác nào thừa nhận mình đang ghen, chỉ có thể cưỡng chế lửa giận lại, im lặng không lên tiếng hờn dỗi đứng một bên, đã thấy nàng kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ( aka được voi đòi hai bà trưng), ngay lúc nhận bạc còn cố ý làm bộ không cẩn thận mà đụng chạm tay Triển Chiêu, sau đó lại gấp như bị điện giật mà vội vàng rút ngọc thủ thon thon về, vẻ mặt còn thẹn thùng, hai má ửng đỏ, quay mặt sang chỗ khác, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ tráng sĩ, ngài đem bạc để ở đây là được rồi, những hoa quả này là của ngài.”
Thanh âm kia thật có thể nói là đã ngọt lại càng thêm ngọt, muốn có bao nhiêu tiêu hồn thì sẽ có bấy nhiêu tiêu hồn. Nếu để nam nhân khác nghe được, sợ rằng xương cốt đều nhuyễn cả. thế nhưng khi vào tai Bạch Ngọc Đường lại chói tai không gì sánh được! Nữ nhân kia tuyệt đối là cố ý!!! ( Ngũ gia TAT đây quả thật là ta cố ý đây là nội dung vở kịch cần a lệ -ing) Quả nhiên thấy trong lúc Triển Chiêu cúi người để bạc tại mặt đất, hai mắt không chớp mà nhìn chòng chọc vào nàng kia. Sau đó cũng không đón lấy cái rổ trong tay nàng mà bày ra nụ cười hớn hở, ôn nhu nói: “Cô nương, tại hạ cùng bằng hữu chốc nữa còn phải lên đường, mang theo một cái rổ này nữa thì rất bất tiện. Những trái cây… này tặng cho ngươi cùng đệ đệ và nương ngươi ăn đi.”
Ai ngờ nữ tử nhu nhược kia lại rất có cốt khí, ngẩng mặt lên quật cường nói: ”
Kia sao thế được? Ngài tốn bạc sao không lấy đồ chứ? Tiểu nữ tuy rằng xuất thân bần hàn, những cũng không đến nông nỗi phải đi ăn xin? Ngài nếu là không cầm lấy trái cây, ta đây cũng không thu tiền của ngài.”
Triển Chiêu không còn cách nào khác, biết rằng nếu vẫn tiếp tục kiên trì thì đối với cô nương này chính là nhục nhã, nên chỉ biết nói rằng: “Như vậy đi, ta lấy hai quả này của ngươi. Dưới thời tiết này mà được quả vậy thật đúng là thiên kim khó cầu, tại hạ bỏ ra hai mươi lượng bạc mua long nhãn cũng coi như là đáng giá.”
Lúc này mới khiến nàng ta cười một cách vui vẻ với Triển Chiêu, từ trong rổ lấy ra hai quả long nhãn lớn nhất, ngon nhất đưa cho Triển Chiêu, thuận tiện tại nơi có miêu trảo sờ sờ một chút └┘( mồ hôi Ngũ gia là kẻ ghen tuông kinh khủng = =… Tiểu Bạch: Bạch gia gia mới không phải ghen!!! >﹏
[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang QuânTác giả: Ôn Nhu Tiểu SươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcEditor: Jung Tiểu Kú “Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!” “Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......” Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ h**n ** tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt. Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!” Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết… Editor: Jung Tiểu KúBạch Ngọc Đường thấy hai mắt tỏa ra ánh lửa, có thể tưởng tượng nếu mình mà nổi giận chẳng khác nào thừa nhận mình đang ghen, chỉ có thể cưỡng chế lửa giận lại, im lặng không lên tiếng hờn dỗi đứng một bên, đã thấy nàng kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ( aka được voi đòi hai bà trưng), ngay lúc nhận bạc còn cố ý làm bộ không cẩn thận mà đụng chạm tay Triển Chiêu, sau đó lại gấp như bị điện giật mà vội vàng rút ngọc thủ thon thon về, vẻ mặt còn thẹn thùng, hai má ửng đỏ, quay mặt sang chỗ khác, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ tráng sĩ, ngài đem bạc để ở đây là được rồi, những hoa quả này là của ngài.”Thanh âm kia thật có thể nói là đã ngọt lại càng thêm ngọt, muốn có bao nhiêu tiêu hồn thì sẽ có bấy nhiêu tiêu hồn. Nếu để nam nhân khác nghe được, sợ rằng xương cốt đều nhuyễn cả. thế nhưng khi vào tai Bạch Ngọc Đường lại chói tai không gì sánh được! Nữ nhân kia tuyệt đối là cố ý!!! ( Ngũ gia TAT đây quả thật là ta cố ý đây là nội dung vở kịch cần a lệ -ing) Quả nhiên thấy trong lúc Triển Chiêu cúi người để bạc tại mặt đất, hai mắt không chớp mà nhìn chòng chọc vào nàng kia. Sau đó cũng không đón lấy cái rổ trong tay nàng mà bày ra nụ cười hớn hở, ôn nhu nói: “Cô nương, tại hạ cùng bằng hữu chốc nữa còn phải lên đường, mang theo một cái rổ này nữa thì rất bất tiện. Những trái cây… này tặng cho ngươi cùng đệ đệ và nương ngươi ăn đi.”Ai ngờ nữ tử nhu nhược kia lại rất có cốt khí, ngẩng mặt lên quật cường nói: ”Kia sao thế được? Ngài tốn bạc sao không lấy đồ chứ? Tiểu nữ tuy rằng xuất thân bần hàn, những cũng không đến nông nỗi phải đi ăn xin? Ngài nếu là không cầm lấy trái cây, ta đây cũng không thu tiền của ngài.”Triển Chiêu không còn cách nào khác, biết rằng nếu vẫn tiếp tục kiên trì thì đối với cô nương này chính là nhục nhã, nên chỉ biết nói rằng: “Như vậy đi, ta lấy hai quả này của ngươi. Dưới thời tiết này mà được quả vậy thật đúng là thiên kim khó cầu, tại hạ bỏ ra hai mươi lượng bạc mua long nhãn cũng coi như là đáng giá.”Lúc này mới khiến nàng ta cười một cách vui vẻ với Triển Chiêu, từ trong rổ lấy ra hai quả long nhãn lớn nhất, ngon nhất đưa cho Triển Chiêu, thuận tiện tại nơi có miêu trảo sờ sờ một chút └┘( mồ hôi Ngũ gia là kẻ ghen tuông kinh khủng = =… Tiểu Bạch: Bạch gia gia mới không phải ghen!!! >﹏