Editor: Jung Tiểu Kú “Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!” “Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......” Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ h**n ** tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt. Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!” Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết…

Chương 36

[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang QuânTác giả: Ôn Nhu Tiểu SươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcEditor: Jung Tiểu Kú “Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!” “Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......” Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ h**n ** tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt. Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!” Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết… Nhưng Triển Chiêu đợi hồi lâu cũng không có nghe thấy tiếng rống giận cùng quyền cước, hắn thậm chí còn chuẩn bị tâm tư bị Họa Ảnh chém thành từng cánh như hoa cúc, chỉ có duy nhất không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như thế này!Im lặng quỷ dị như thế này càng làm cho lòng Triển Chiêu thêm thấp thỏm, không biết Ngọc Đường đang tính toán hành hạ mình như thế nào. Hay là y sẽ bị nộ khí công tâm mà ngất đi. Tóm lại là bất kì loại nào, trong mắt Triển Chiêu không kết cục nào bằng việc Bạch Ngọc Đường hung hăng cho mình một cước, thẳng thắn đem mình đá xuống giường đi. ( ngươi nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như thế sao ┌ (┘3└)┐)Đang trong lúc đại não Triển Chiêu vì hết sức khẩn trương mà xoay như chong chóng với màn thay đổi của những kết cục tàn khốc nhất có thể xảy ra, cuối cùng bên tai cũng truyền đến thanh âm có chút run rẩy thậm chí có chút quái lạ vì bị đè nén:” Ngươi nói, ngươi là … Triển Chiêu?”.Nhưng thanh âm khác lạ này chẳng những không làm giảm đi lo lắng của Triển Chiêu mà ngược lại còn khiến hắn thêm khẩn trương, len lén mở ra một mắt nhìn sang vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lại thấy y bộ dạng mặt mũi vặn vẹo đến nỗi cơ mặt có chút co rút, sợ là giận dữ không nhẹ. Nhất thời dọa Triển Chiêu ngay cả nói cũng không dám nói linh tinh, nhanh chóng rụt cổ lại, sợ hãi nói:” Ân, đúng, đúng vậy.”Sau đó lại yên lặng một cách kì quái, chờ đợi Bạch Ngọc Đường bộc phát một lúc lâu. Chẳng qua nội dung cùng hình thức lần này lại ngoài dự đoán của Triển Chiêu ──” … Phốc… ha ha ha ha ha …. Ngươi nói ngươi là Triển Chiêu? Ha ha ha… Quá buồn cười rồi! Triển Chiêu sao lại có bộ dạng nhỏ như vậy chứ? Ha ha ha …”Bạch Ngọc Đường quả thật không phải cố ý dùng điệu cười khoa trương như thế để đả kích tâm hồn non nớt của đứa nhỏ này, y cũng muốn tin tưởng lời nói của Triển Tiểu Hùng …, còn rất cố gắng đem đứa nhỏ này cùng con mèo kia liên tưởng. Thế nhưng kết quả chính là trong đầu y xuất hiện hình tượng Triển Ngự Miêu là một người e thẹn cùng nhát gan, một đôi mắt mở to, điềm đạm đáng yêu đang nhìn chính mình, quan trọng chính là cái mông vẫn còn nhẵn bóng, chỉ mặc một cái yếm uyên ương đỏ thẫm ( Cụ thể thì thỉnh mọi người hãy tự liên tưởng o(≥v≤)o). Mặc dù Bạch Ngọc Đường cố gắng kiềm chế thế nhưng vẫn là … HLL phụt cười ( QT: cười tung tóe =))))))))” Ôi chao? (°ο°) @... Ngọc Đường!!! >

Nhưng Triển Chiêu đợi hồi lâu cũng không có nghe thấy tiếng rống giận cùng quyền cước, hắn thậm chí còn chuẩn bị tâm tư bị Họa Ảnh chém thành từng cánh như hoa cúc, chỉ có duy nhất không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như thế này!

Im lặng quỷ dị như thế này càng làm cho lòng Triển Chiêu thêm thấp thỏm, không biết Ngọc Đường đang tính toán hành hạ mình như thế nào. Hay là y sẽ bị nộ khí công tâm mà ngất đi. Tóm lại là bất kì loại nào, trong mắt Triển Chiêu không kết cục nào bằng việc Bạch Ngọc Đường hung hăng cho mình một cước, thẳng thắn đem mình đá xuống giường đi. ( ngươi nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như thế sao ┌ (┘3└)┐)

Đang trong lúc đại não Triển Chiêu vì hết sức khẩn trương mà xoay như chong chóng với màn thay đổi của những kết cục tàn khốc nhất có thể xảy ra, cuối cùng bên tai cũng truyền đến thanh âm có chút run rẩy thậm chí có chút quái lạ vì bị đè nén:” Ngươi nói, ngươi là … Triển Chiêu?”.

Nhưng thanh âm khác lạ này chẳng những không làm giảm đi lo lắng của Triển Chiêu mà ngược lại còn khiến hắn thêm khẩn trương, len lén mở ra một mắt nhìn sang vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lại thấy y bộ dạng mặt mũi vặn vẹo đến nỗi cơ mặt có chút co rút, sợ là giận dữ không nhẹ. Nhất thời dọa Triển Chiêu ngay cả nói cũng không dám nói linh tinh, nhanh chóng rụt cổ lại, sợ hãi nói:” Ân, đúng, đúng vậy.”

Sau đó lại yên lặng một cách kì quái, chờ đợi Bạch Ngọc Đường bộc phát một lúc lâu. Chẳng qua nội dung cùng hình thức lần này lại ngoài dự đoán của Triển Chiêu ──

” … Phốc… ha ha ha ha ha …. Ngươi nói ngươi là Triển Chiêu? Ha ha ha… Quá buồn cười rồi! Triển Chiêu sao lại có bộ dạng nhỏ như vậy chứ? Ha ha ha …”

Bạch Ngọc Đường quả thật không phải cố ý dùng điệu cười khoa trương như thế để đả kích tâm hồn non nớt của đứa nhỏ này, y cũng muốn tin tưởng lời nói của Triển Tiểu Hùng …, còn rất cố gắng đem đứa nhỏ này cùng con mèo kia liên tưởng. Thế nhưng kết quả chính là trong đầu y xuất hiện hình tượng Triển Ngự Miêu là một người e thẹn cùng nhát gan, một đôi mắt mở to, điềm đạm đáng yêu đang nhìn chính mình, quan trọng chính là cái mông vẫn còn nhẵn bóng, chỉ mặc một cái yếm uyên ương đỏ thẫm ( Cụ thể thì thỉnh mọi người hãy tự liên tưởng o(≥v≤)o). Mặc dù Bạch Ngọc Đường cố gắng kiềm chế thế nhưng vẫn là … HLL phụt cười ( QT: cười tung tóe =))))))))

” Ôi chao? (°ο°) @... Ngọc Đường!!! >

[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang QuânTác giả: Ôn Nhu Tiểu SươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcEditor: Jung Tiểu Kú “Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!” “Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......” Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ h**n ** tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt. Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!” Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết… Nhưng Triển Chiêu đợi hồi lâu cũng không có nghe thấy tiếng rống giận cùng quyền cước, hắn thậm chí còn chuẩn bị tâm tư bị Họa Ảnh chém thành từng cánh như hoa cúc, chỉ có duy nhất không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như thế này!Im lặng quỷ dị như thế này càng làm cho lòng Triển Chiêu thêm thấp thỏm, không biết Ngọc Đường đang tính toán hành hạ mình như thế nào. Hay là y sẽ bị nộ khí công tâm mà ngất đi. Tóm lại là bất kì loại nào, trong mắt Triển Chiêu không kết cục nào bằng việc Bạch Ngọc Đường hung hăng cho mình một cước, thẳng thắn đem mình đá xuống giường đi. ( ngươi nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như thế sao ┌ (┘3└)┐)Đang trong lúc đại não Triển Chiêu vì hết sức khẩn trương mà xoay như chong chóng với màn thay đổi của những kết cục tàn khốc nhất có thể xảy ra, cuối cùng bên tai cũng truyền đến thanh âm có chút run rẩy thậm chí có chút quái lạ vì bị đè nén:” Ngươi nói, ngươi là … Triển Chiêu?”.Nhưng thanh âm khác lạ này chẳng những không làm giảm đi lo lắng của Triển Chiêu mà ngược lại còn khiến hắn thêm khẩn trương, len lén mở ra một mắt nhìn sang vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lại thấy y bộ dạng mặt mũi vặn vẹo đến nỗi cơ mặt có chút co rút, sợ là giận dữ không nhẹ. Nhất thời dọa Triển Chiêu ngay cả nói cũng không dám nói linh tinh, nhanh chóng rụt cổ lại, sợ hãi nói:” Ân, đúng, đúng vậy.”Sau đó lại yên lặng một cách kì quái, chờ đợi Bạch Ngọc Đường bộc phát một lúc lâu. Chẳng qua nội dung cùng hình thức lần này lại ngoài dự đoán của Triển Chiêu ──” … Phốc… ha ha ha ha ha …. Ngươi nói ngươi là Triển Chiêu? Ha ha ha… Quá buồn cười rồi! Triển Chiêu sao lại có bộ dạng nhỏ như vậy chứ? Ha ha ha …”Bạch Ngọc Đường quả thật không phải cố ý dùng điệu cười khoa trương như thế để đả kích tâm hồn non nớt của đứa nhỏ này, y cũng muốn tin tưởng lời nói của Triển Tiểu Hùng …, còn rất cố gắng đem đứa nhỏ này cùng con mèo kia liên tưởng. Thế nhưng kết quả chính là trong đầu y xuất hiện hình tượng Triển Ngự Miêu là một người e thẹn cùng nhát gan, một đôi mắt mở to, điềm đạm đáng yêu đang nhìn chính mình, quan trọng chính là cái mông vẫn còn nhẵn bóng, chỉ mặc một cái yếm uyên ương đỏ thẫm ( Cụ thể thì thỉnh mọi người hãy tự liên tưởng o(≥v≤)o). Mặc dù Bạch Ngọc Đường cố gắng kiềm chế thế nhưng vẫn là … HLL phụt cười ( QT: cười tung tóe =))))))))” Ôi chao? (°ο°) @... Ngọc Đường!!! >

Chương 36