Một chiếc xe mui trần màu đỏ lướt nhanh trên con đường vắng ở một vùng ngoại ô. Bánh xe nhanh chóng ngừng chuyển động trước một toà biệt thự màu trắng. Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, tiểu thư họ Trần. Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn GoT, một tập đoàn lớn, sở hữu nhiều khách sạn 5 sao lớn. Khu ngoại ô này là do ba tôi mua lại để cả nhà có thể đi chơi vào cuối tuần. Nó chỉ cách thành phố khoảng 20km, chỉ mất 1 giờ là tôi có thể thoát ra khỏi thành phố ồn ào, bụi bặm để tới một nơi yên tĩnh với bầu không khí trong lành. Lần đầu tiên tôi tới đây là năm tôi 8 tuổi. Tôi thường hay lên một cái đồi gần đó cùng em gái của tôi để chơi nhưng trò ngô ngố của trẻ con. Cả nhà tôi cùng nhau trồng một cây hoa anh đào trên ngọn đồi đó, ngay bên cạnh một cái hồ nhỏ. Lần thứ hai tôi đến đây là hai năm sau đó cùng với mẹ và em gái, không có ba. Ba tôi qua đời trong một cuộc tai nạn vài tháng trước đấy, mẹ tôi dắt hai đứa đi chơi cho khuây khoả. Ba tôi mất, mọi thứ đổ dồn về phía mẹ tôi. Bà phải tạm gác việc…
Chương 74
Dưới Tán Cây Anh ĐàoTác giả: Shiro KagamiMột chiếc xe mui trần màu đỏ lướt nhanh trên con đường vắng ở một vùng ngoại ô. Bánh xe nhanh chóng ngừng chuyển động trước một toà biệt thự màu trắng. Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, tiểu thư họ Trần. Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn GoT, một tập đoàn lớn, sở hữu nhiều khách sạn 5 sao lớn. Khu ngoại ô này là do ba tôi mua lại để cả nhà có thể đi chơi vào cuối tuần. Nó chỉ cách thành phố khoảng 20km, chỉ mất 1 giờ là tôi có thể thoát ra khỏi thành phố ồn ào, bụi bặm để tới một nơi yên tĩnh với bầu không khí trong lành. Lần đầu tiên tôi tới đây là năm tôi 8 tuổi. Tôi thường hay lên một cái đồi gần đó cùng em gái của tôi để chơi nhưng trò ngô ngố của trẻ con. Cả nhà tôi cùng nhau trồng một cây hoa anh đào trên ngọn đồi đó, ngay bên cạnh một cái hồ nhỏ. Lần thứ hai tôi đến đây là hai năm sau đó cùng với mẹ và em gái, không có ba. Ba tôi qua đời trong một cuộc tai nạn vài tháng trước đấy, mẹ tôi dắt hai đứa đi chơi cho khuây khoả. Ba tôi mất, mọi thứ đổ dồn về phía mẹ tôi. Bà phải tạm gác việc… Mia POV*Tôi ngồi trong bệnh viện, nhìn ánh đèn cấp cứu tắt và đẩy cửa vào trong. Ông bác sĩ lật mấy trang giấy rồi nhìn tôi.– Cô ấy đang có thai mà lại vận động mạnh, đứng ngoài lạnh nên mới bị ngất như thế … – ông ấy nói.– Khoan đã … Có thai sao? – tôi mở to mắt nhìn ông bác sĩ – Ông không nhầm người chứ?– Trần Ngọc Khánh Thy … Không nhầm đâu … Cô ấy đã mang thai được hai tuần rồi, người thân nên chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu không có thể mất cả mẹ lẫn con. – ông bác sĩ trả lời điềm tĩnh.Rời khỏi phòng, tôi nhìn thấy chị ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang chờ tôi. Ngồi xuống bên cạnh, tôi đưa cho chị ấy tờ giấy. Hai chị em tôi im lặng nhìn vào bức tường đối diện, không ai nói gì, tất cả chỉ là một chuỗi im lặng. Bác sĩ đi qua, y tá đi lại, hai chị em tôi ngồi nhìn họ, im ắng đến lạ lùng.——————————————Tác giả POV*Cô đứng trong phòng trang điểm, nhìn nhỏ xoay người trong bộ váy cưới hồng nhạt, lấp lánh kim tuyến cùng mấy cô gái hầu chạy qua chạy lại đính thêm một tí cái này, chỉnh thêm một tẹo cái khác. Tôi với nó đứng nhìn nhỏ quay qua quay lại với cái váy cưới mà cười nhạt. Thì nói gì thì nói, nhỏ nhìn rất đẹp trong bộ váy cưới ấy. Nó đi vào, nhìn bộ váy cưới rồi cười. Hiếm khi nào nó thấy nhỏ đẹp, nhưng không phải bình thường nhỏ không đẹp mà là hôm nay, nhỏ đẹp hơn bình thường, kiêu sa, lộng lẫy chứ không phải là mộtcon nhóc thích đánh nhau, gây sự như mọi khi.– Ba mẹ em đến rồi đấy! – nó cười, nói với nhỏ.– A … Vâng! – nhỏ cười, mặt có vui hẳn lên.– Họ rất mong được nhìn thấy em nên em mau ra chào họ nhé! – nó tiếp lời.Nhỏ cười. Mặc xong bộ váy cưới và nhỏ nhảy tót ra ngoài hành lang, nó với cô cũng đi theo.– Chị hi vọng là họ chưa biết … – cô nói, tay nắm chặt lại.– Để họ biết còn hơn chị à … Ít nhất thì họ sẽ vui mừng vì đó là cháu họ chứ không phải nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ – nó trả lời.– Ừ … – cô gật đầu.Cô mặc bộ vest trắng cùng váy bó sát dài đến đầu gối, cánh tay dài, tóc búi cao cùng vài bông hoa thanh lịch, tao nhã. Nó mặc váy trắng, dài đến đầu gối cùng áo khoác kiểu ở ngoài. Huy cũng ở đó, cậu mặc vest xám, cà vạt xanh cùng mái tóc nâu vuốt keo, cùng nó chào ba mẹ. Cô chỉ biết đứng bên cúi đầu chào. Nhóc tới sau, cũng được ba mẹ nhỏ vỗ vai dặn dò, khen ngợi đủ điều.Mọi người đi xuống tầng dưới ngoại trừ cô, khách mời đã vào đông đủ, chỉ còn vắng mắt cô dâu, chú rể và ba mẹ cô dâu. Bác Darcy đứng dưới tiếp khách, bắt tay, uống rượu cùng với cả trăm người đàn ông, phụ nữ khác.Cô đứng một mình trên tầng trên, ngồi bên cạnh cửa sổ buồn chán. Có lẽ ông trời đã thực hiện được mong muốn của cô, cô nên vui chứ nhỉ … Cô đã từng mong muốn hắn đi vĩnh viễn luôn còn gì … Nghĩ ngợi thế nào, cô lại khóc. Phu nhân tập đoàn KP đến bên, ngồi trước mặt cô, bà im lặng lau đi những giọt nước mắt trên má cô, ôm cô chặt vào lòng.– Con không đáng làm con dâu bác đâu bác à … – cô từ chối, khẽ đẩy nhẹ phu nhân ra.– Ta biết hết rồi … – phu nhân nói – Con có con của nó, cháu của ta, nỡ lòng nào ta lại xua đuổi con? Không phải chính miệng ta đã nói con sẽ là con dâu của ta còn gì? Nó từ bỏ con nhưng ta thì không … Giờ bỏ con đi con sống thế nào?– Con còn cái gì để giữ nữa đâu hả bác? Con chẳng còn cái gì để sống cho nữa, chết quách đi là xong việc … – cô nấc nhẹ.– Còn chứ, con còn nó, còn mấy đứa nhóc, còn con của con, còn một quân đội luôn chờ đợi, đón chào con, mọi thứ mà không ai khác có, con nỡ vứt bỏ nó đi vì thằng con trai của bác à? Con đâu có yếu đuối thế, mạnh mẽ lên nào! – Phu nhân Nguyễn động viên cô, lau mấy giọt nước mắt trên má cô đi – Con cùng mẹ xuống dự tiệc đám cưới của hai em nhé!– Vâng … – cô im lặng cúi mặt rôi ngước nhìn phu nhân cười tươi – … thưa mẹ!Cô xuống tầng dưới, ngồi bên cạnh phu nhân và chủ tịch tập đoàn KP, bên kia là nó, Huy, phía sau là Chi, chị Aoki, anh Quân và một số người khác. Hitori Desuki sũng được mời đến, họ ngồi bên phần gia đình của chú rể. Cô hít một hơi dài rồi cười thật vui vẻ, không có hắn nhưng cô vẫn còn mọi người khác, còn con của cô nên cô phải vui lên chứ đừng vì hắn mà làm phí cả cuộc đời.
Mia POV*
Tôi ngồi trong bệnh viện, nhìn ánh đèn cấp cứu tắt và đẩy cửa vào trong. Ông bác sĩ lật mấy trang giấy rồi nhìn tôi.
– Cô ấy đang có thai mà lại vận động mạnh, đứng ngoài lạnh nên mới bị ngất như thế … – ông ấy nói.
– Khoan đã … Có thai sao? – tôi mở to mắt nhìn ông bác sĩ – Ông không nhầm người chứ?
– Trần Ngọc Khánh Thy … Không nhầm đâu … Cô ấy đã mang thai được hai tuần rồi, người thân nên chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu không có thể mất cả mẹ lẫn con. – ông bác sĩ trả lời điềm tĩnh.
Rời khỏi phòng, tôi nhìn thấy chị ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang chờ tôi. Ngồi xuống bên cạnh, tôi đưa cho chị ấy tờ giấy. Hai chị em tôi im lặng nhìn vào bức tường đối diện, không ai nói gì, tất cả chỉ là một chuỗi im lặng. Bác sĩ đi qua, y tá đi lại, hai chị em tôi ngồi nhìn họ, im ắng đến lạ lùng.
——————————————
Tác giả POV*
Cô đứng trong phòng trang điểm, nhìn nhỏ xoay người trong bộ váy cưới hồng nhạt, lấp lánh kim tuyến cùng mấy cô gái hầu chạy qua chạy lại đính thêm một tí cái này, chỉnh thêm một tẹo cái khác. Tôi với nó đứng nhìn nhỏ quay qua quay lại với cái váy cưới mà cười nhạt. Thì nói gì thì nói, nhỏ nhìn rất đẹp trong bộ váy cưới ấy. Nó đi vào, nhìn bộ váy cưới rồi cười. Hiếm khi nào nó thấy nhỏ đẹp, nhưng không phải bình thường nhỏ không đẹp mà là hôm nay, nhỏ đẹp hơn bình thường, kiêu sa, lộng lẫy chứ không phải là mộtcon nhóc thích đánh nhau, gây sự như mọi khi.
– Ba mẹ em đến rồi đấy! – nó cười, nói với nhỏ.
– A … Vâng! – nhỏ cười, mặt có vui hẳn lên.
– Họ rất mong được nhìn thấy em nên em mau ra chào họ nhé! – nó tiếp lời.
Nhỏ cười. Mặc xong bộ váy cưới và nhỏ nhảy tót ra ngoài hành lang, nó với cô cũng đi theo.
– Chị hi vọng là họ chưa biết … – cô nói, tay nắm chặt lại.
– Để họ biết còn hơn chị à … Ít nhất thì họ sẽ vui mừng vì đó là cháu họ chứ không phải nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ – nó trả lời.
– Ừ … – cô gật đầu.
Cô mặc bộ vest trắng cùng váy bó sát dài đến đầu gối, cánh tay dài, tóc búi cao cùng vài bông hoa thanh lịch, tao nhã. Nó mặc váy trắng, dài đến đầu gối cùng áo khoác kiểu ở ngoài. Huy cũng ở đó, cậu mặc vest xám, cà vạt xanh cùng mái tóc nâu vuốt keo, cùng nó chào ba mẹ. Cô chỉ biết đứng bên cúi đầu chào. Nhóc tới sau, cũng được ba mẹ nhỏ vỗ vai dặn dò, khen ngợi đủ điều.
Mọi người đi xuống tầng dưới ngoại trừ cô, khách mời đã vào đông đủ, chỉ còn vắng mắt cô dâu, chú rể và ba mẹ cô dâu. Bác Darcy đứng dưới tiếp khách, bắt tay, uống rượu cùng với cả trăm người đàn ông, phụ nữ khác.
Cô đứng một mình trên tầng trên, ngồi bên cạnh cửa sổ buồn chán. Có lẽ ông trời đã thực hiện được mong muốn của cô, cô nên vui chứ nhỉ … Cô đã từng mong muốn hắn đi vĩnh viễn luôn còn gì … Nghĩ ngợi thế nào, cô lại khóc. Phu nhân tập đoàn KP đến bên, ngồi trước mặt cô, bà im lặng lau đi những giọt nước mắt trên má cô, ôm cô chặt vào lòng.
– Con không đáng làm con dâu bác đâu bác à … – cô từ chối, khẽ đẩy nhẹ phu nhân ra.
– Ta biết hết rồi … – phu nhân nói – Con có con của nó, cháu của ta, nỡ lòng nào ta lại xua đuổi con? Không phải chính miệng ta đã nói con sẽ là con dâu của ta còn gì? Nó từ bỏ con nhưng ta thì không … Giờ bỏ con đi con sống thế nào?
– Con còn cái gì để giữ nữa đâu hả bác? Con chẳng còn cái gì để sống cho nữa, chết quách đi là xong việc … – cô nấc nhẹ.
– Còn chứ, con còn nó, còn mấy đứa nhóc, còn con của con, còn một quân đội luôn chờ đợi, đón chào con, mọi thứ mà không ai khác có, con nỡ vứt bỏ nó đi vì thằng con trai của bác à? Con đâu có yếu đuối thế, mạnh mẽ lên nào! – Phu nhân Nguyễn động viên cô, lau mấy giọt nước mắt trên má cô đi – Con cùng mẹ xuống dự tiệc đám cưới của hai em nhé!
– Vâng … – cô im lặng cúi mặt rôi ngước nhìn phu nhân cười tươi – … thưa mẹ!
Cô xuống tầng dưới, ngồi bên cạnh phu nhân và chủ tịch tập đoàn KP, bên kia là nó, Huy, phía sau là Chi, chị Aoki, anh Quân và một số người khác. Hitori Desuki sũng được mời đến, họ ngồi bên phần gia đình của chú rể. Cô hít một hơi dài rồi cười thật vui vẻ, không có hắn nhưng cô vẫn còn mọi người khác, còn con của cô nên cô phải vui lên chứ đừng vì hắn mà làm phí cả cuộc đời.
Dưới Tán Cây Anh ĐàoTác giả: Shiro KagamiMột chiếc xe mui trần màu đỏ lướt nhanh trên con đường vắng ở một vùng ngoại ô. Bánh xe nhanh chóng ngừng chuyển động trước một toà biệt thự màu trắng. Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, tiểu thư họ Trần. Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn GoT, một tập đoàn lớn, sở hữu nhiều khách sạn 5 sao lớn. Khu ngoại ô này là do ba tôi mua lại để cả nhà có thể đi chơi vào cuối tuần. Nó chỉ cách thành phố khoảng 20km, chỉ mất 1 giờ là tôi có thể thoát ra khỏi thành phố ồn ào, bụi bặm để tới một nơi yên tĩnh với bầu không khí trong lành. Lần đầu tiên tôi tới đây là năm tôi 8 tuổi. Tôi thường hay lên một cái đồi gần đó cùng em gái của tôi để chơi nhưng trò ngô ngố của trẻ con. Cả nhà tôi cùng nhau trồng một cây hoa anh đào trên ngọn đồi đó, ngay bên cạnh một cái hồ nhỏ. Lần thứ hai tôi đến đây là hai năm sau đó cùng với mẹ và em gái, không có ba. Ba tôi qua đời trong một cuộc tai nạn vài tháng trước đấy, mẹ tôi dắt hai đứa đi chơi cho khuây khoả. Ba tôi mất, mọi thứ đổ dồn về phía mẹ tôi. Bà phải tạm gác việc… Mia POV*Tôi ngồi trong bệnh viện, nhìn ánh đèn cấp cứu tắt và đẩy cửa vào trong. Ông bác sĩ lật mấy trang giấy rồi nhìn tôi.– Cô ấy đang có thai mà lại vận động mạnh, đứng ngoài lạnh nên mới bị ngất như thế … – ông ấy nói.– Khoan đã … Có thai sao? – tôi mở to mắt nhìn ông bác sĩ – Ông không nhầm người chứ?– Trần Ngọc Khánh Thy … Không nhầm đâu … Cô ấy đã mang thai được hai tuần rồi, người thân nên chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu không có thể mất cả mẹ lẫn con. – ông bác sĩ trả lời điềm tĩnh.Rời khỏi phòng, tôi nhìn thấy chị ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang chờ tôi. Ngồi xuống bên cạnh, tôi đưa cho chị ấy tờ giấy. Hai chị em tôi im lặng nhìn vào bức tường đối diện, không ai nói gì, tất cả chỉ là một chuỗi im lặng. Bác sĩ đi qua, y tá đi lại, hai chị em tôi ngồi nhìn họ, im ắng đến lạ lùng.——————————————Tác giả POV*Cô đứng trong phòng trang điểm, nhìn nhỏ xoay người trong bộ váy cưới hồng nhạt, lấp lánh kim tuyến cùng mấy cô gái hầu chạy qua chạy lại đính thêm một tí cái này, chỉnh thêm một tẹo cái khác. Tôi với nó đứng nhìn nhỏ quay qua quay lại với cái váy cưới mà cười nhạt. Thì nói gì thì nói, nhỏ nhìn rất đẹp trong bộ váy cưới ấy. Nó đi vào, nhìn bộ váy cưới rồi cười. Hiếm khi nào nó thấy nhỏ đẹp, nhưng không phải bình thường nhỏ không đẹp mà là hôm nay, nhỏ đẹp hơn bình thường, kiêu sa, lộng lẫy chứ không phải là mộtcon nhóc thích đánh nhau, gây sự như mọi khi.– Ba mẹ em đến rồi đấy! – nó cười, nói với nhỏ.– A … Vâng! – nhỏ cười, mặt có vui hẳn lên.– Họ rất mong được nhìn thấy em nên em mau ra chào họ nhé! – nó tiếp lời.Nhỏ cười. Mặc xong bộ váy cưới và nhỏ nhảy tót ra ngoài hành lang, nó với cô cũng đi theo.– Chị hi vọng là họ chưa biết … – cô nói, tay nắm chặt lại.– Để họ biết còn hơn chị à … Ít nhất thì họ sẽ vui mừng vì đó là cháu họ chứ không phải nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ – nó trả lời.– Ừ … – cô gật đầu.Cô mặc bộ vest trắng cùng váy bó sát dài đến đầu gối, cánh tay dài, tóc búi cao cùng vài bông hoa thanh lịch, tao nhã. Nó mặc váy trắng, dài đến đầu gối cùng áo khoác kiểu ở ngoài. Huy cũng ở đó, cậu mặc vest xám, cà vạt xanh cùng mái tóc nâu vuốt keo, cùng nó chào ba mẹ. Cô chỉ biết đứng bên cúi đầu chào. Nhóc tới sau, cũng được ba mẹ nhỏ vỗ vai dặn dò, khen ngợi đủ điều.Mọi người đi xuống tầng dưới ngoại trừ cô, khách mời đã vào đông đủ, chỉ còn vắng mắt cô dâu, chú rể và ba mẹ cô dâu. Bác Darcy đứng dưới tiếp khách, bắt tay, uống rượu cùng với cả trăm người đàn ông, phụ nữ khác.Cô đứng một mình trên tầng trên, ngồi bên cạnh cửa sổ buồn chán. Có lẽ ông trời đã thực hiện được mong muốn của cô, cô nên vui chứ nhỉ … Cô đã từng mong muốn hắn đi vĩnh viễn luôn còn gì … Nghĩ ngợi thế nào, cô lại khóc. Phu nhân tập đoàn KP đến bên, ngồi trước mặt cô, bà im lặng lau đi những giọt nước mắt trên má cô, ôm cô chặt vào lòng.– Con không đáng làm con dâu bác đâu bác à … – cô từ chối, khẽ đẩy nhẹ phu nhân ra.– Ta biết hết rồi … – phu nhân nói – Con có con của nó, cháu của ta, nỡ lòng nào ta lại xua đuổi con? Không phải chính miệng ta đã nói con sẽ là con dâu của ta còn gì? Nó từ bỏ con nhưng ta thì không … Giờ bỏ con đi con sống thế nào?– Con còn cái gì để giữ nữa đâu hả bác? Con chẳng còn cái gì để sống cho nữa, chết quách đi là xong việc … – cô nấc nhẹ.– Còn chứ, con còn nó, còn mấy đứa nhóc, còn con của con, còn một quân đội luôn chờ đợi, đón chào con, mọi thứ mà không ai khác có, con nỡ vứt bỏ nó đi vì thằng con trai của bác à? Con đâu có yếu đuối thế, mạnh mẽ lên nào! – Phu nhân Nguyễn động viên cô, lau mấy giọt nước mắt trên má cô đi – Con cùng mẹ xuống dự tiệc đám cưới của hai em nhé!– Vâng … – cô im lặng cúi mặt rôi ngước nhìn phu nhân cười tươi – … thưa mẹ!Cô xuống tầng dưới, ngồi bên cạnh phu nhân và chủ tịch tập đoàn KP, bên kia là nó, Huy, phía sau là Chi, chị Aoki, anh Quân và một số người khác. Hitori Desuki sũng được mời đến, họ ngồi bên phần gia đình của chú rể. Cô hít một hơi dài rồi cười thật vui vẻ, không có hắn nhưng cô vẫn còn mọi người khác, còn con của cô nên cô phải vui lên chứ đừng vì hắn mà làm phí cả cuộc đời.