Đồng hồ điểm 9 giờ, tiếng chuông báo thức vang lên "Tích tích tích tích". Từ trong mền tơ lụa mềm mại, một cái tay đưa ra ngoài vỗ bộp một tiếng làm đồng hồ báo thức rơi xuống đất, bể làm hai, chuông báo thức cũng ngừng kêu. Mà chủ nhân của cái tay kia lại lùi về phía trong mền tiếp tục ngủ say. 10 phút trôi qua. Người trên giường vẫn không có phản ứng. Lại 10 phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Sau nửa tiếng trôi qua. "Vợ thân ái, bữa sáng thơm ngon đang chờ vợ đến thưởng thức." Một người đàn ông anh tuấn cao thẳng đến kéo mền xuống rồi dịu dàng nói . "Ừ, chồng, nên để cho em ngủ thêm một lúc, thật khó mới đến cuối tuần, phải để cho em nghỉ ngơi thật tốt chứ." Cô gái lật người nằm lên trên cái mền ngủ tiếp. "Vợ, chẳng lẽ em quên công việc hôm nay?" Người đàn ông lắc đầu, cười khẽ một cái. "Được rồi được rồi, em dậy là được." Cô gái trên giường khẽ mở mắt, rất không muốn rời đi chiếc giường mềm mại mà cô yêu thích nhất. "Chồng, anh không đi cùng em thật sao?" Sau khi…

Chương 104: Nổi giận

Cực Phẩm Khí PhiTác giả: Tiểu Đậu Bố ĐinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐồng hồ điểm 9 giờ, tiếng chuông báo thức vang lên "Tích tích tích tích". Từ trong mền tơ lụa mềm mại, một cái tay đưa ra ngoài vỗ bộp một tiếng làm đồng hồ báo thức rơi xuống đất, bể làm hai, chuông báo thức cũng ngừng kêu. Mà chủ nhân của cái tay kia lại lùi về phía trong mền tiếp tục ngủ say. 10 phút trôi qua. Người trên giường vẫn không có phản ứng. Lại 10 phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Sau nửa tiếng trôi qua. "Vợ thân ái, bữa sáng thơm ngon đang chờ vợ đến thưởng thức." Một người đàn ông anh tuấn cao thẳng đến kéo mền xuống rồi dịu dàng nói . "Ừ, chồng, nên để cho em ngủ thêm một lúc, thật khó mới đến cuối tuần, phải để cho em nghỉ ngơi thật tốt chứ." Cô gái lật người nằm lên trên cái mền ngủ tiếp. "Vợ, chẳng lẽ em quên công việc hôm nay?" Người đàn ông lắc đầu, cười khẽ một cái. "Được rồi được rồi, em dậy là được." Cô gái trên giường khẽ mở mắt, rất không muốn rời đi chiếc giường mềm mại mà cô yêu thích nhất. "Chồng, anh không đi cùng em thật sao?" Sau khi… “Mặc?” Đột nhiên Thiên Thiên nghĩ đến, nói không chừng Mặc có thể tìm được Hàn, sau đó tìm được Nguyệt công tử,  là có thể cứu ông ngoại rồi, “Lão quản gia, ngươi mau đưa Mặc đến đây.”Lão quản gia không biết rốt cuộc Mặc là người phương nào? Nhưng nếu hắn có thể đi vào mật thất này, chứng tỏ Tiểu Tiểu thư cực kì tin tưởng nam tử này, lão quản gia không có bất cứ ý kiến nào, lập tức gật đầu nói, “ Vậy lão nô đi mời Mặc công tử.”Mà Hầu Quân Lâm cũng có chút ấn tượng với người tên Mặc này, theo kết quả điều tra hắn là quản gia của Thiên Thiên, lần trước hắn đi chung với Thiên Thiên tới Tiêu Dao sơn trang, đã từng gặp qua nam tử gọi là Mặc này, lúc đó hắn không thể cảm nhận được quan hệ chủ tớ giữa Thiên Thiên và hắn, hơn nữa nam từ này làm cho người ta cảm thấy được một loại khí chất lạnh lùng hờ hững, nhưng tại sao hắn lại bằng lòng làm quản gia của Thiên Thiên?“Tần đại phu, ngươi mau bắt mạch cho bệnh nhân đi, rốt cuộc là bệnh nhân xảy ra chuyện gì, lại khiến cơ thể run cầm cập.”Hầu Quân Lâm mở miệng nói.Lúc này, Thiên Thiên mới chú ý thì ra trong phòng còn có Tần đại phu, nhưng nàng không thấy Hầu Quân Lâm ra ngoài, càng không nhìn thấy Tần đại phu với lão quản gia đi vào cùng nhau, tên đại phu này có mặt ở đây từ lúc nào?Thời điểm Thiên Thiên vẫn đang nghi ngờ, Tần đại phu đã đi đến cạnh giường bắt mạch.Thật lâu sau.Lão quản gia đã dẫn Mặc đi xuống mật thất.“Kinh mạch ông lão hỗn loạn, thân thể rét run, trên cánh tay còn có vết cào, xem ra ông lão vừa trải qua đau đớn vô cùng, vả lại, lục phủ ngũ tạng của ông ấy đều bị ăn mòn rồi, trang chủ, xin thứ cho tại hạ bất tài.” Tần đại phu nặng nề nói.“Trúng độc? Không thể nào, rõ ràng độc trên người ông ngoại đã giải hoàn toàn, còn nữa, mỗi một món ăn của ông ngoại ta đều kiểm tra kĩ càng, sao có thể trúng độc?” Thiên Thiên quả quyết phủ nhận, mặc dù nàng không giỏi y thuật, nhưng về phương diện độc dược, nàng từng nghiên cứu qua, làm sao ông ngoại có thể trúng độc?“Cô nương, tại hạ không biết trước kia ông lão này đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tại hạ chuẩn đoán, hiện tại ông ấy chắc chắn trúng độc.”“Thiên Thiên, y thuật của Tần đại phu, ta tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa xét theo bệnh trạng của lão Các chủ, quả thật giống người bị trúng độc.” Hầu Quân Lâmmở miệng nói.“Chủ tử, để ta xem thử.” Mặc đứng ngây ngốc một bên mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ nét mặt ban nãy của chủ tử, hắn biết chủ tử cực kì lo lắng cho ông lão đang nằm trên giường.“Ừ.” Thiên Thiên nhìn về phía Mặc, cho tới hiện tại nàng không biết Mặc biết y thuật, tuy có nhiều điều nàng vẫn chưa hiểu hết về Mặc, nhưng mà nàng hết sức tin tưởng hắn.Mặc đi tới cạnh giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của ông lão, mà vết thương trên tay hẳn là mới bị, gương mặt ẩn hiện đường tơ máu, mà tơ máu kia không phải màu đỏ thông thường, mà là…Đầu ngón tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng đặt lên làn da nhiều nếp nhăn kia, cổ tay khô quắt, đôi mày xinh đẹp chợt nhăn lại, từ trước tới nay ông lão này phải chịu đựng những gì? Tại sao thân thể lại yếu ớt như thế, hơn nữa…Lúc này Thiên Thiên mới phát hiện hóa ra đôi tay của Mặc lại đẹp như vậy, vì sao trước kia nàng không phát hiện ra, nhưng khi thấy hắn nhíu chặt mày, chẳng lẽ thật sự giống như lời đại phu kia nói, ông ngoại không sống lâu được rồi?Lẽ nào ông ngoại cũng biết, nếu không sao người có thể nói những lời kia.“Chủ tử, ông lão này sống không quá giờ ngọ ngày mai!” Mặc thu cánh tay lại, vẻ mặt trầm trọng nói.“Cái gì?Giờ ngọ ngày mai?”Thiên Thiên sợ hãi.Hiện tại trong đầu Thiên Thiên đều trống trơn, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia của Mặc, sống không quá giờ ngọ ngày mai.Hầu Quân Lâm cũng ngẩn người.Lão quản gia cũng bị dọa đứng yên tại chỗ.“Ông ngoại…”Mặc nhìn vẻ mặt khó chịu của chủ tử, còn có âm thanh non nỉ vừa nãy củanàng, ông ngoại? Thì ra ông lão này là người thân của chủ tử, Mặc nhìn đôi mắt chủ tử ửng đỏ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử như thế, hắn…“Chủ tử, thật ra vẫn còn một cách có thể cứu ông lão này.”Phương pháp này hắn chưa từng thử qua, hắn không hoàn toàn chắc chắn, nhưng hắn không đành lòng nhìn thấy chủ tử đau lòng.Vẻ mặt Thiên Thiên mong chờ nhìn Mặc.“Hoán huyết.”

“Mặc?” Đột nhiên Thiên Thiên nghĩ đến, nói không chừng Mặc có thể tìm được Hàn, sau đó tìm được Nguyệt công tử,  là có thể cứu ông ngoại rồi, “Lão quản gia, ngươi mau đưa Mặc đến đây.”

Lão quản gia không biết rốt cuộc Mặc là người phương nào? Nhưng nếu hắn có thể đi vào mật thất này, chứng tỏ Tiểu Tiểu thư cực kì tin tưởng nam tử này, lão quản gia không có bất cứ ý kiến nào, lập tức gật đầu nói, “ Vậy lão nô đi mời Mặc công tử.”

Mà Hầu Quân Lâm cũng có chút ấn tượng với người tên Mặc này, theo kết quả điều tra hắn là quản gia của Thiên Thiên, lần trước hắn đi chung với Thiên Thiên tới Tiêu Dao sơn trang, đã từng gặp qua nam tử gọi là Mặc này, lúc đó hắn không thể cảm nhận được quan hệ chủ tớ giữa Thiên Thiên và hắn, hơn nữa nam từ này làm cho người ta cảm thấy được một loại khí chất lạnh lùng hờ hững, nhưng tại sao hắn lại bằng lòng làm quản gia của Thiên Thiên?

“Tần đại phu, ngươi mau bắt mạch cho bệnh nhân đi, rốt cuộc là bệnh nhân xảy ra chuyện gì, lại khiến cơ thể run cầm cập.”Hầu Quân Lâm mở miệng nói.

Lúc này, Thiên Thiên mới chú ý thì ra trong phòng còn có Tần đại phu, nhưng nàng không thấy Hầu Quân Lâm ra ngoài, càng không nhìn thấy Tần đại phu với lão quản gia đi vào cùng nhau, tên đại phu này có mặt ở đây từ lúc nào?

Thời điểm Thiên Thiên vẫn đang nghi ngờ, Tần đại phu đã đi đến cạnh giường bắt mạch.

Thật lâu sau.

Lão quản gia đã dẫn Mặc đi xuống mật thất.

“Kinh mạch ông lão hỗn loạn, thân thể rét run, trên cánh tay còn có vết cào, xem ra ông lão vừa trải qua đau đớn vô cùng, vả lại, lục phủ ngũ tạng của ông ấy đều bị ăn mòn rồi, trang chủ, xin thứ cho tại hạ bất tài.” Tần đại phu nặng nề nói.

“Trúng độc? Không thể nào, rõ ràng độc trên người ông ngoại đã giải hoàn toàn, còn nữa, mỗi một món ăn của ông ngoại ta đều kiểm tra kĩ càng, sao có thể trúng độc?” Thiên Thiên quả quyết phủ nhận, mặc dù nàng không giỏi y thuật, nhưng về phương diện độc dược, nàng từng nghiên cứu qua, làm sao ông ngoại có thể trúng độc?

“Cô nương, tại hạ không biết trước kia ông lão này đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tại hạ chuẩn đoán, hiện tại ông ấy chắc chắn trúng độc.”

“Thiên Thiên, y thuật của Tần đại phu, ta tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa xét theo bệnh trạng của lão Các chủ, quả thật giống người bị trúng độc.” Hầu Quân Lâmmở miệng nói.

“Chủ tử, để ta xem thử.” Mặc đứng ngây ngốc một bên mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ nét mặt ban nãy của chủ tử, hắn biết chủ tử cực kì lo lắng cho ông lão đang nằm trên giường.

“Ừ.” Thiên Thiên nhìn về phía Mặc, cho tới hiện tại nàng không biết Mặc biết y thuật, tuy có nhiều điều nàng vẫn chưa hiểu hết về Mặc, nhưng mà nàng hết sức tin tưởng hắn.

Mặc đi tới cạnh giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của ông lão, mà vết thương trên tay hẳn là mới bị, gương mặt ẩn hiện đường tơ máu, mà tơ máu kia không phải màu đỏ thông thường, mà là…

Đầu ngón tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng đặt lên làn da nhiều nếp nhăn kia, cổ tay khô quắt, đôi mày xinh đẹp chợt nhăn lại, từ trước tới nay ông lão này phải chịu đựng những gì? Tại sao thân thể lại yếu ớt như thế, hơn nữa…

Lúc này Thiên Thiên mới phát hiện hóa ra đôi tay của Mặc lại đẹp như vậy, vì sao trước kia nàng không phát hiện ra, nhưng khi thấy hắn nhíu chặt mày, chẳng lẽ thật sự giống như lời đại phu kia nói, ông ngoại không sống lâu được rồi?

Lẽ nào ông ngoại cũng biết, nếu không sao người có thể nói những lời kia.

“Chủ tử, ông lão này sống không quá giờ ngọ ngày mai!” Mặc thu cánh tay lại, vẻ mặt trầm trọng nói.

“Cái gì?Giờ ngọ ngày mai?”Thiên Thiên sợ hãi.

Hiện tại trong đầu Thiên Thiên đều trống trơn, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia của Mặc, sống không quá giờ ngọ ngày mai.

Hầu Quân Lâm cũng ngẩn người.

Lão quản gia cũng bị dọa đứng yên tại chỗ.

“Ông ngoại…”

Mặc nhìn vẻ mặt khó chịu của chủ tử, còn có âm thanh non nỉ vừa nãy củanàng, ông ngoại? Thì ra ông lão này là người thân của chủ tử, Mặc nhìn đôi mắt chủ tử ửng đỏ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử như thế, hắn…

“Chủ tử, thật ra vẫn còn một cách có thể cứu ông lão này.”Phương pháp này hắn chưa từng thử qua, hắn không hoàn toàn chắc chắn, nhưng hắn không đành lòng nhìn thấy chủ tử đau lòng.

Vẻ mặt Thiên Thiên mong chờ nhìn Mặc.

“Hoán huyết.”

Cực Phẩm Khí PhiTác giả: Tiểu Đậu Bố ĐinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐồng hồ điểm 9 giờ, tiếng chuông báo thức vang lên "Tích tích tích tích". Từ trong mền tơ lụa mềm mại, một cái tay đưa ra ngoài vỗ bộp một tiếng làm đồng hồ báo thức rơi xuống đất, bể làm hai, chuông báo thức cũng ngừng kêu. Mà chủ nhân của cái tay kia lại lùi về phía trong mền tiếp tục ngủ say. 10 phút trôi qua. Người trên giường vẫn không có phản ứng. Lại 10 phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Sau nửa tiếng trôi qua. "Vợ thân ái, bữa sáng thơm ngon đang chờ vợ đến thưởng thức." Một người đàn ông anh tuấn cao thẳng đến kéo mền xuống rồi dịu dàng nói . "Ừ, chồng, nên để cho em ngủ thêm một lúc, thật khó mới đến cuối tuần, phải để cho em nghỉ ngơi thật tốt chứ." Cô gái lật người nằm lên trên cái mền ngủ tiếp. "Vợ, chẳng lẽ em quên công việc hôm nay?" Người đàn ông lắc đầu, cười khẽ một cái. "Được rồi được rồi, em dậy là được." Cô gái trên giường khẽ mở mắt, rất không muốn rời đi chiếc giường mềm mại mà cô yêu thích nhất. "Chồng, anh không đi cùng em thật sao?" Sau khi… “Mặc?” Đột nhiên Thiên Thiên nghĩ đến, nói không chừng Mặc có thể tìm được Hàn, sau đó tìm được Nguyệt công tử,  là có thể cứu ông ngoại rồi, “Lão quản gia, ngươi mau đưa Mặc đến đây.”Lão quản gia không biết rốt cuộc Mặc là người phương nào? Nhưng nếu hắn có thể đi vào mật thất này, chứng tỏ Tiểu Tiểu thư cực kì tin tưởng nam tử này, lão quản gia không có bất cứ ý kiến nào, lập tức gật đầu nói, “ Vậy lão nô đi mời Mặc công tử.”Mà Hầu Quân Lâm cũng có chút ấn tượng với người tên Mặc này, theo kết quả điều tra hắn là quản gia của Thiên Thiên, lần trước hắn đi chung với Thiên Thiên tới Tiêu Dao sơn trang, đã từng gặp qua nam tử gọi là Mặc này, lúc đó hắn không thể cảm nhận được quan hệ chủ tớ giữa Thiên Thiên và hắn, hơn nữa nam từ này làm cho người ta cảm thấy được một loại khí chất lạnh lùng hờ hững, nhưng tại sao hắn lại bằng lòng làm quản gia của Thiên Thiên?“Tần đại phu, ngươi mau bắt mạch cho bệnh nhân đi, rốt cuộc là bệnh nhân xảy ra chuyện gì, lại khiến cơ thể run cầm cập.”Hầu Quân Lâm mở miệng nói.Lúc này, Thiên Thiên mới chú ý thì ra trong phòng còn có Tần đại phu, nhưng nàng không thấy Hầu Quân Lâm ra ngoài, càng không nhìn thấy Tần đại phu với lão quản gia đi vào cùng nhau, tên đại phu này có mặt ở đây từ lúc nào?Thời điểm Thiên Thiên vẫn đang nghi ngờ, Tần đại phu đã đi đến cạnh giường bắt mạch.Thật lâu sau.Lão quản gia đã dẫn Mặc đi xuống mật thất.“Kinh mạch ông lão hỗn loạn, thân thể rét run, trên cánh tay còn có vết cào, xem ra ông lão vừa trải qua đau đớn vô cùng, vả lại, lục phủ ngũ tạng của ông ấy đều bị ăn mòn rồi, trang chủ, xin thứ cho tại hạ bất tài.” Tần đại phu nặng nề nói.“Trúng độc? Không thể nào, rõ ràng độc trên người ông ngoại đã giải hoàn toàn, còn nữa, mỗi một món ăn của ông ngoại ta đều kiểm tra kĩ càng, sao có thể trúng độc?” Thiên Thiên quả quyết phủ nhận, mặc dù nàng không giỏi y thuật, nhưng về phương diện độc dược, nàng từng nghiên cứu qua, làm sao ông ngoại có thể trúng độc?“Cô nương, tại hạ không biết trước kia ông lão này đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tại hạ chuẩn đoán, hiện tại ông ấy chắc chắn trúng độc.”“Thiên Thiên, y thuật của Tần đại phu, ta tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa xét theo bệnh trạng của lão Các chủ, quả thật giống người bị trúng độc.” Hầu Quân Lâmmở miệng nói.“Chủ tử, để ta xem thử.” Mặc đứng ngây ngốc một bên mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ nét mặt ban nãy của chủ tử, hắn biết chủ tử cực kì lo lắng cho ông lão đang nằm trên giường.“Ừ.” Thiên Thiên nhìn về phía Mặc, cho tới hiện tại nàng không biết Mặc biết y thuật, tuy có nhiều điều nàng vẫn chưa hiểu hết về Mặc, nhưng mà nàng hết sức tin tưởng hắn.Mặc đi tới cạnh giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của ông lão, mà vết thương trên tay hẳn là mới bị, gương mặt ẩn hiện đường tơ máu, mà tơ máu kia không phải màu đỏ thông thường, mà là…Đầu ngón tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng đặt lên làn da nhiều nếp nhăn kia, cổ tay khô quắt, đôi mày xinh đẹp chợt nhăn lại, từ trước tới nay ông lão này phải chịu đựng những gì? Tại sao thân thể lại yếu ớt như thế, hơn nữa…Lúc này Thiên Thiên mới phát hiện hóa ra đôi tay của Mặc lại đẹp như vậy, vì sao trước kia nàng không phát hiện ra, nhưng khi thấy hắn nhíu chặt mày, chẳng lẽ thật sự giống như lời đại phu kia nói, ông ngoại không sống lâu được rồi?Lẽ nào ông ngoại cũng biết, nếu không sao người có thể nói những lời kia.“Chủ tử, ông lão này sống không quá giờ ngọ ngày mai!” Mặc thu cánh tay lại, vẻ mặt trầm trọng nói.“Cái gì?Giờ ngọ ngày mai?”Thiên Thiên sợ hãi.Hiện tại trong đầu Thiên Thiên đều trống trơn, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia của Mặc, sống không quá giờ ngọ ngày mai.Hầu Quân Lâm cũng ngẩn người.Lão quản gia cũng bị dọa đứng yên tại chỗ.“Ông ngoại…”Mặc nhìn vẻ mặt khó chịu của chủ tử, còn có âm thanh non nỉ vừa nãy củanàng, ông ngoại? Thì ra ông lão này là người thân của chủ tử, Mặc nhìn đôi mắt chủ tử ửng đỏ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử như thế, hắn…“Chủ tử, thật ra vẫn còn một cách có thể cứu ông lão này.”Phương pháp này hắn chưa từng thử qua, hắn không hoàn toàn chắc chắn, nhưng hắn không đành lòng nhìn thấy chủ tử đau lòng.Vẻ mặt Thiên Thiên mong chờ nhìn Mặc.“Hoán huyết.”

Chương 104: Nổi giận