Nếu thời gian đảo ngược lại lúc tôi 15 tuổi tôi sẽ làm gì ? Nếu có thể tôi sẽ không đến căn nhà đó với chị gái tôi , để rồi tôi gặp phải hai người đó , hai người đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi . Nếu thời gian quay trở lại , nhưng cuộc đời này không có chứ “ nếu ” đó , giống như không có thứ thuốc tên là hối hận vậy . Trên một con phố nhỏ tràn đầy các quán ăn , mỗi quán đều nhộn nhịp , giờ này cửa hàng đang rất đông khách . Nhất là quán lẩu , giữa ngày đông giá rét như thế này mà ngồi ăn lẩu thì là lý tưởng . Bởi vậy những quán ăn như thế này luôn cần người phụ việc . Khác xa với sự vui nhộn bên ngoài mặt tiền cửa hàng , thì sau bếp một bóng dáng nhỏ bé đang cong lưng cố gắng rửa hàng chồng bát đũa trước mắt . - “ Oa Nhi , cô rửa xong đống này rồi về đi ! Tôi sẽ trả tiền cho cô ! ” Oa Nhi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn bà chủ quán , Vội nói - “ Bà chủ tôi làm gì sai sao ? T…T…Tôi xin lỗi , tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn , xin bà đừng đuổi tôi . ” Chủ quan trang điểm…
Chương 16
Gia Đình Kì Lạ: Mẹ Ngây Ngô, Cha Phúc Hắc, Bảo Bảo Gian Manh!Tác giả: Mèo Lười Hay NgủTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNếu thời gian đảo ngược lại lúc tôi 15 tuổi tôi sẽ làm gì ? Nếu có thể tôi sẽ không đến căn nhà đó với chị gái tôi , để rồi tôi gặp phải hai người đó , hai người đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi . Nếu thời gian quay trở lại , nhưng cuộc đời này không có chứ “ nếu ” đó , giống như không có thứ thuốc tên là hối hận vậy . Trên một con phố nhỏ tràn đầy các quán ăn , mỗi quán đều nhộn nhịp , giờ này cửa hàng đang rất đông khách . Nhất là quán lẩu , giữa ngày đông giá rét như thế này mà ngồi ăn lẩu thì là lý tưởng . Bởi vậy những quán ăn như thế này luôn cần người phụ việc . Khác xa với sự vui nhộn bên ngoài mặt tiền cửa hàng , thì sau bếp một bóng dáng nhỏ bé đang cong lưng cố gắng rửa hàng chồng bát đũa trước mắt . - “ Oa Nhi , cô rửa xong đống này rồi về đi ! Tôi sẽ trả tiền cho cô ! ” Oa Nhi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn bà chủ quán , Vội nói - “ Bà chủ tôi làm gì sai sao ? T…T…Tôi xin lỗi , tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn , xin bà đừng đuổi tôi . ” Chủ quan trang điểm… Đi ra khỏi phòng cấp cứu , cả bốn người vẫn chìm đắm trong cảm giác của mình , nhưng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa . Hít một hơi thật sâu , Hàn Thiên quay sang nghiêm túc hỏi Hàn Dực- “ Em chắc chắn là mẹ ở bệnh viện này không vậy ? ”Ngãi ngãi đầu mình , Hàn Dực rụt cổ lại nói- “ Là chú Hạ gọi điện tới không sai được đâu ! ” Nghe xong câu đó Hàn Thiên thật sự muốn phát điên với em trai của mình , tức giận gào lên- “ Sao em không nói trước ! ”- “ Hai đứa về nhà rồi cãi nhau sau, giờ phải tìm Oa Nhi trước đã ! ”Sở Mạc Nhiên nghiêm giọng nói- “ Hừ ! Đi theo tôi ! ”Cùng lúc đó , Ở một phòng bệnh khác Oa Nhi đang chán nản nhìn cái chân bó bột của mình mà thở dài .- “ Cô có thở dài nữa chân cũng không khỏi đâu ! ” Hạ Diễm buồn bực nói- “ Tôi biết … Nhưng mà …. Haiz ! ” Thấy Oa Nhi tiếp tục thở dài , làm Hạ Diễm cảm thấy mình rất muốn đánh người nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống , nghiến răng nghiến lợi nói- “ Hàn Oa Nhi ! Cô mà thở dài nữa tôi sẽ gọi cho Hàn Vũ đó ! ”Nghe thấy hai chứ Hàn Vũ , Oa Nhi nghiêm chỉnh ngay lập tức , không dám thở dài nữa .- “ Chỉ có con quỷ nhỏ đó dạo được cô ! ” Hạ Diễm khinh bỉ nói một câu- “ Không phải vậy ! Tại tôi không muốn Oa Nhi lại vất vả kiếm tiền nữa mà thôi ! ” Nghe Oa Nhi buồn buồn nói xong , Hạ Diễm hoàn toàn phát hỏa- “ Cô nội của tôi ơi ! Con gái cô kiếm được tiền thì cô phải vui chứ . Hơn nữa cô gái cô kiếm không phải mấy đồng vặt mà là kiếm được tiền tỉ đó ! Vậy mà cô còn lo cái khỉ gió gì chứ ! ”- “ Nó mới mười tuổi thôi mà ! ” Oa Nhi rụt cổ lí nhí nói- “ Ông trời của tôi ơi ! ” Phát điên hét lớn một câu xong , Hạ Diễm đứng bật dậy đi ra khỏi phòng . Không quên đóng Rầm cửa lại tỏ rõ thái độ “ Tôi đang tức giận ” .Ngơ ngác nhìn theo Hạ Diễm , Oa Nhi không hiểu mình đã chọc tức Hạ Diễm như thế nào . Đang ngơ ngác không biết làm gì với cái chân đang bó giở của mình thì cửa được mở ra lần nữa , nhưng người vào lần này làm cho Oa Nhi phải xanh mặt- “ Mọi … Mọi người tới rồi sao ! ”- “ Hàn Oa Nhi ! Mẹ / Em chết chắc rồi ! ”Thấy bốn khuôn mặt giận dữ ở cửa phòng bệnh Oa Nhi thật sự khóc không ra nước mắt mà ! Có ai nói cho cô biết đây là tính huống gì không ? Hàn Dực với Hàn Thiên thì không nói làm gì nhưng sao hai vị thiếu gia lại tức giận chứ ?
Đi ra khỏi phòng cấp cứu , cả bốn người vẫn chìm đắm trong cảm giác của mình , nhưng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa . Hít một hơi thật sâu , Hàn Thiên quay sang nghiêm túc hỏi Hàn Dực
- “ Em chắc chắn là mẹ ở bệnh viện này không vậy ? ”
Ngãi ngãi đầu mình , Hàn Dực rụt cổ lại nói
- “ Là chú Hạ gọi điện tới không sai được đâu ! ” Nghe xong câu đó Hàn Thiên thật sự muốn phát điên với em trai của mình , tức giận gào lên
- “ Sao em không nói trước ! ”
- “ Hai đứa về nhà rồi cãi nhau sau, giờ phải tìm Oa Nhi trước đã ! ”Sở Mạc Nhiên nghiêm giọng nói
- “ Hừ ! Đi theo tôi ! ”
Cùng lúc đó , Ở một phòng bệnh khác Oa Nhi đang chán nản nhìn cái chân bó bột của mình mà thở dài .
- “ Cô có thở dài nữa chân cũng không khỏi đâu ! ” Hạ Diễm buồn bực nói
- “ Tôi biết … Nhưng mà …. Haiz ! ” Thấy Oa Nhi tiếp tục thở dài , làm Hạ Diễm cảm thấy mình rất muốn đánh người nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống , nghiến răng nghiến lợi nói
- “ Hàn Oa Nhi ! Cô mà thở dài nữa tôi sẽ gọi cho Hàn Vũ đó ! ”
Nghe thấy hai chứ Hàn Vũ , Oa Nhi nghiêm chỉnh ngay lập tức , không dám thở dài nữa .
- “ Chỉ có con quỷ nhỏ đó dạo được cô ! ” Hạ Diễm khinh bỉ nói một câu
- “ Không phải vậy ! Tại tôi không muốn Oa Nhi lại vất vả kiếm tiền nữa mà thôi ! ” Nghe Oa Nhi buồn buồn nói xong , Hạ Diễm hoàn toàn phát hỏa
- “ Cô nội của tôi ơi ! Con gái cô kiếm được tiền thì cô phải vui chứ . Hơn nữa cô gái cô kiếm không phải mấy đồng vặt mà là kiếm được tiền tỉ đó ! Vậy mà cô còn lo cái khỉ gió gì chứ ! ”
- “ Nó mới mười tuổi thôi mà ! ” Oa Nhi rụt cổ lí nhí nói
- “ Ông trời của tôi ơi ! ” Phát điên hét lớn một câu xong , Hạ Diễm đứng bật dậy đi ra khỏi phòng . Không quên đóng Rầm cửa lại tỏ rõ thái độ “ Tôi đang tức giận ” .
Ngơ ngác nhìn theo Hạ Diễm , Oa Nhi không hiểu mình đã chọc tức Hạ Diễm như thế nào . Đang ngơ ngác không biết làm gì với cái chân đang bó giở của mình thì cửa được mở ra lần nữa , nhưng người vào lần này làm cho Oa Nhi phải xanh mặt
- “ Mọi … Mọi người tới rồi sao ! ”
- “ Hàn Oa Nhi ! Mẹ / Em chết chắc rồi ! ”
Thấy bốn khuôn mặt giận dữ ở cửa phòng bệnh Oa Nhi thật sự khóc không ra nước mắt mà ! Có ai nói cho cô biết đây là tính huống gì không ? Hàn Dực với Hàn Thiên thì không nói làm gì nhưng sao hai vị thiếu gia lại tức giận chứ ?
Gia Đình Kì Lạ: Mẹ Ngây Ngô, Cha Phúc Hắc, Bảo Bảo Gian Manh!Tác giả: Mèo Lười Hay NgủTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNếu thời gian đảo ngược lại lúc tôi 15 tuổi tôi sẽ làm gì ? Nếu có thể tôi sẽ không đến căn nhà đó với chị gái tôi , để rồi tôi gặp phải hai người đó , hai người đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi . Nếu thời gian quay trở lại , nhưng cuộc đời này không có chứ “ nếu ” đó , giống như không có thứ thuốc tên là hối hận vậy . Trên một con phố nhỏ tràn đầy các quán ăn , mỗi quán đều nhộn nhịp , giờ này cửa hàng đang rất đông khách . Nhất là quán lẩu , giữa ngày đông giá rét như thế này mà ngồi ăn lẩu thì là lý tưởng . Bởi vậy những quán ăn như thế này luôn cần người phụ việc . Khác xa với sự vui nhộn bên ngoài mặt tiền cửa hàng , thì sau bếp một bóng dáng nhỏ bé đang cong lưng cố gắng rửa hàng chồng bát đũa trước mắt . - “ Oa Nhi , cô rửa xong đống này rồi về đi ! Tôi sẽ trả tiền cho cô ! ” Oa Nhi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn bà chủ quán , Vội nói - “ Bà chủ tôi làm gì sai sao ? T…T…Tôi xin lỗi , tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn , xin bà đừng đuổi tôi . ” Chủ quan trang điểm… Đi ra khỏi phòng cấp cứu , cả bốn người vẫn chìm đắm trong cảm giác của mình , nhưng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa . Hít một hơi thật sâu , Hàn Thiên quay sang nghiêm túc hỏi Hàn Dực- “ Em chắc chắn là mẹ ở bệnh viện này không vậy ? ”Ngãi ngãi đầu mình , Hàn Dực rụt cổ lại nói- “ Là chú Hạ gọi điện tới không sai được đâu ! ” Nghe xong câu đó Hàn Thiên thật sự muốn phát điên với em trai của mình , tức giận gào lên- “ Sao em không nói trước ! ”- “ Hai đứa về nhà rồi cãi nhau sau, giờ phải tìm Oa Nhi trước đã ! ”Sở Mạc Nhiên nghiêm giọng nói- “ Hừ ! Đi theo tôi ! ”Cùng lúc đó , Ở một phòng bệnh khác Oa Nhi đang chán nản nhìn cái chân bó bột của mình mà thở dài .- “ Cô có thở dài nữa chân cũng không khỏi đâu ! ” Hạ Diễm buồn bực nói- “ Tôi biết … Nhưng mà …. Haiz ! ” Thấy Oa Nhi tiếp tục thở dài , làm Hạ Diễm cảm thấy mình rất muốn đánh người nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống , nghiến răng nghiến lợi nói- “ Hàn Oa Nhi ! Cô mà thở dài nữa tôi sẽ gọi cho Hàn Vũ đó ! ”Nghe thấy hai chứ Hàn Vũ , Oa Nhi nghiêm chỉnh ngay lập tức , không dám thở dài nữa .- “ Chỉ có con quỷ nhỏ đó dạo được cô ! ” Hạ Diễm khinh bỉ nói một câu- “ Không phải vậy ! Tại tôi không muốn Oa Nhi lại vất vả kiếm tiền nữa mà thôi ! ” Nghe Oa Nhi buồn buồn nói xong , Hạ Diễm hoàn toàn phát hỏa- “ Cô nội của tôi ơi ! Con gái cô kiếm được tiền thì cô phải vui chứ . Hơn nữa cô gái cô kiếm không phải mấy đồng vặt mà là kiếm được tiền tỉ đó ! Vậy mà cô còn lo cái khỉ gió gì chứ ! ”- “ Nó mới mười tuổi thôi mà ! ” Oa Nhi rụt cổ lí nhí nói- “ Ông trời của tôi ơi ! ” Phát điên hét lớn một câu xong , Hạ Diễm đứng bật dậy đi ra khỏi phòng . Không quên đóng Rầm cửa lại tỏ rõ thái độ “ Tôi đang tức giận ” .Ngơ ngác nhìn theo Hạ Diễm , Oa Nhi không hiểu mình đã chọc tức Hạ Diễm như thế nào . Đang ngơ ngác không biết làm gì với cái chân đang bó giở của mình thì cửa được mở ra lần nữa , nhưng người vào lần này làm cho Oa Nhi phải xanh mặt- “ Mọi … Mọi người tới rồi sao ! ”- “ Hàn Oa Nhi ! Mẹ / Em chết chắc rồi ! ”Thấy bốn khuôn mặt giận dữ ở cửa phòng bệnh Oa Nhi thật sự khóc không ra nước mắt mà ! Có ai nói cho cô biết đây là tính huống gì không ? Hàn Dực với Hàn Thiên thì không nói làm gì nhưng sao hai vị thiếu gia lại tức giận chứ ?