Những thứ mà người ta gọi là nhất bảo, nhị trang, tam lầu, Phục Long Bảo – thế lực trải rộng toàn quốc, hơn một trăm năm trước đã bắt đầu sáng lập, đến bây giờ đã là đời thứ tư, chẳng những không suy tàn, bảo chủ đương nhiệm Lôi Hạo Nhiên quản lý chặt chẽ hạ nhân, được mọi người sùng bái, trở thành đệ nhất thiên hạ đại bảo. Nói đến Lôi Hạo Nhiên, là một bá chủ thương nghiệp, không ai không nể ba phần. Năm ấy vừa tròn tuổi mười tám đã nhận chức bảo chủ, hắn đã gầy dựng một đội binh tinh nhuệ không thua kém gì triều đình, chính là thủ hạ mà hắn sai đến bảo hộ tất cả sản nghiệp trên toàn quốc, bao gồm: nông trường, cửa hàng bạc, tửu lâu,.. vân vân.. Nghe nói hắn và Hoàng Thượng đương triều là bằng hữu tốt cho nên thế lực của hắn tại triều đình cũng không thể xem thường. Ngoài  việc khiến cho mọi người vừa kính vừa sợ thì hắn cũng là người mà các tiểu thư chưa chồng đều ái mộ, dáng người cao to cường tráng, gương mặt tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp khiến người nghe luôn chìm say trong nó. “…

Chương 17

[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ DuyênTác giả: Tự băng Tự ThủyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện NgượcNhững thứ mà người ta gọi là nhất bảo, nhị trang, tam lầu, Phục Long Bảo – thế lực trải rộng toàn quốc, hơn một trăm năm trước đã bắt đầu sáng lập, đến bây giờ đã là đời thứ tư, chẳng những không suy tàn, bảo chủ đương nhiệm Lôi Hạo Nhiên quản lý chặt chẽ hạ nhân, được mọi người sùng bái, trở thành đệ nhất thiên hạ đại bảo. Nói đến Lôi Hạo Nhiên, là một bá chủ thương nghiệp, không ai không nể ba phần. Năm ấy vừa tròn tuổi mười tám đã nhận chức bảo chủ, hắn đã gầy dựng một đội binh tinh nhuệ không thua kém gì triều đình, chính là thủ hạ mà hắn sai đến bảo hộ tất cả sản nghiệp trên toàn quốc, bao gồm: nông trường, cửa hàng bạc, tửu lâu,.. vân vân.. Nghe nói hắn và Hoàng Thượng đương triều là bằng hữu tốt cho nên thế lực của hắn tại triều đình cũng không thể xem thường. Ngoài  việc khiến cho mọi người vừa kính vừa sợ thì hắn cũng là người mà các tiểu thư chưa chồng đều ái mộ, dáng người cao to cường tráng, gương mặt tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp khiến người nghe luôn chìm say trong nó. “… “Chứng cớ phải không? Rất đơn giản, ta không cần đưa ra chứng cớ, chỉ cần dựa theo phân tích của ta mọi ngượi tự khắc sẽ hiểu và tin lời ta” Vân Văn Sinh tự tin nói.“Nực cười! Ngươi không có chứng cớ cho dù ngươi có nói y như thật, cũng không có ai tin ngươi đâu” Vì bảo vệ người mình yêu và đứa con của mình, bất luận thế nào, Tống Tình cũng sẽ không để cho Lôi Hạo Minh gặp chuyện chẳng lành.“Mọi người có tin hay không? Đợi ta nói rồi hẵng biết. Vân Văn Sinh bắt đầu phân tích, nói “Đầu tiên, mọi người hãy nhớ lại một chút, lần đó Hạo Nhiên trúng độc là sau khi uống bát canh do chính tay biểu tiểu thư đưa cho Hạo Nhiên. Sau đó, biểu tiểu thư nói mình có cốt nhục của Hạo Nhiên nên không có khả năng làm hại cha của đứa bé, nhưng mọi người có nghĩ đến việc, nếu biểu tiểu thư có thể mang thai con của Hạo Nhiên, đương nhiên cũng có thể mang thai con của người khác. Ví dụ như chủ mưu đứng sau việc này.” Nói tới đây, Vân Văn Sinh liền liếc mắt sang Lôi Hạo Minh một cái “Lại nói, nhị bảo chủ” Vân Văn Sinh chỉ cùng Lôi Hạo Nhiên kết bái, hơn nữa hắn không thích thái độ làm người của Lôi Hạo Minh, hai người cũng không có kết giao gì, cho nên hắn vẫn xưng hô với Lôi Hạo Minh là “nhị bảo chủ”“Ta? ta có làm gì đâu?”“Nhị bảo chủ khoan hãy khẩn trương, người cứ từ từ nghe ta nói. Sau khi Hạo Nhiên gặp chuyện không may, người là người đầu tiên chỉ trích biểu tiểu thư, tuy rằng lúc ấy có thể lừa gạt chúng ta, nhưng suy nghĩ lại thì có gì đó không đúng”“Không phải lúc ấy ta nói vì lo lắng cho đại ca nên phải tìm ra hung thủ sao?”“Đúng, lúc ấy vì những lời này, chúng ta mới tin hai người là vô tội. Người với biểu tiểu thư là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, theo lý mà nói, lúc đó ngươi chỉ là giúp nàng giải mối nghi ngờ chứ không phải là người đầu tiên hoài nghi nàng”“Đúng vậy, lúc ấy ta cũng cảm thấy kì lạ, biểu tiểu thư với nhị bảo chủ tình cảm rất tốt sao nhị bảo chủ có thể nói nàng là hung thủ” có người lên tiếng.“Chỉ có thể nói là thông minh bị thông minh làm cho lẫn lộn” Vân Văn Sinh lắc đầu nói “Nhị bảo chủ, kế hoạch của người thật sự hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, ngược lại thật dễ dàng để người khác nhìn thấy sơ hở.”Men theo con đường đến đại sảnh, Lôi Hạo Nhiên vẫn ngồi xổm trên nóc nhà để nghe bọn họ nói. Nghe đến đó, hắn hài lòng gật đầu, Văn Sinh, ngươi là huynh đệ kết nghĩa mà ta không nhận lầm, thông minh lại nghĩa khí, khi ta gặp khó khăn nhất, ngươi không ngừng trợ giúp ta, nếu như không có ngươi cho ta mỗi ngày uống Ngưng Lộ Đan để ta kéo dài tính mạng, có thể hiện tại ta đã bị hạ táng, ngược lại người huynh đệ ruột cùng chung phụ mẫu kia vì lợi mà hãm hại ta.“Ha ha ha …” Lôi Hạo Minh ngửa đầu cười ha hả “Vân Văn Sinh, theo ta thấy … ngươi không những y thuật cao minh, bịa chuyện cũng rất tài giỏi! Chuyện này nghe rất xuôi tai, thật quá hoang đường! Huynh trưởng của ta vẫn còn trên giường kia, ngươi lại bảo ta muốn hại đại ca của mình?!”“Nhị bảo chủ, người cảm thấy rất hoang đường?” Vân Văn Sinh châm biếm nhìn hắn cười “Ta xin nói tiếp, để xem mọi người có giống người coi đó là chuyện hoang đường hay không? Không biết mọi người có chú ý đến, buổi sáng hôm nay, tại Cảnh Dược lâu phát ra tiếng thét của biểu tiểu thư, mọi người ở lâu đều vào cùng một thời gian. Trong khi đó, từ khi Hạo Nhiên gặp chuyện không may đến nay, nhị bảo chủ chưa một lần bước vào”“Đúng vậy, từ khi bảo chủ gặp chuyện không may đến nay, nhị bảo chủ chưa hề thăm bảo chủ lần nào cả, hơn nữa Cảnh Vọng lâu của nhị bảo chủ và Cảnh Dược lâu cách xa nhau vài tòa lầu, hắn không thể cùng chúng ta tới hiện trường” nghe xong lời của Vân Văn Sinh, một nam tử chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình.“Đúng vậy”“Đúng vậy, nhị bảo chủ không thể đến nhanh như vậy?”“….”Nỗi băn khoăn từ từ được sáng tỏ.

“Chứng cớ phải không? Rất đơn giản, ta không cần đưa ra chứng cớ, chỉ cần dựa theo phân tích của ta mọi ngượi tự khắc sẽ hiểu và tin lời ta” Vân Văn Sinh tự tin nói.

“Nực cười! Ngươi không có chứng cớ cho dù ngươi có nói y như thật, cũng không có ai tin ngươi đâu” Vì bảo vệ người mình yêu và đứa con của mình, bất luận thế nào, Tống Tình cũng sẽ không để cho Lôi Hạo Minh gặp chuyện chẳng lành.

“Mọi người có tin hay không? Đợi ta nói rồi hẵng biết. Vân Văn Sinh bắt đầu phân tích, nói “Đầu tiên, mọi người hãy nhớ lại một chút, lần đó Hạo Nhiên trúng độc là sau khi uống bát canh do chính tay biểu tiểu thư đưa cho Hạo Nhiên. Sau đó, biểu tiểu thư nói mình có cốt nhục của Hạo Nhiên nên không có khả năng làm hại cha của đứa bé, nhưng mọi người có nghĩ đến việc, nếu biểu tiểu thư có thể mang thai con của Hạo Nhiên, đương nhiên cũng có thể mang thai con của người khác. Ví dụ như chủ mưu đứng sau việc này.” Nói tới đây, Vân Văn Sinh liền liếc mắt sang Lôi Hạo Minh một cái “Lại nói, nhị bảo chủ” Vân Văn Sinh chỉ cùng Lôi Hạo Nhiên kết bái, hơn nữa hắn không thích thái độ làm người của Lôi Hạo Minh, hai người cũng không có kết giao gì, cho nên hắn vẫn xưng hô với Lôi Hạo Minh là “nhị bảo chủ”

“Ta? ta có làm gì đâu?”

“Nhị bảo chủ khoan hãy khẩn trương, người cứ từ từ nghe ta nói. Sau khi Hạo Nhiên gặp chuyện không may, người là người đầu tiên chỉ trích biểu tiểu thư, tuy rằng lúc ấy có thể lừa gạt chúng ta, nhưng suy nghĩ lại thì có gì đó không đúng”

“Không phải lúc ấy ta nói vì lo lắng cho đại ca nên phải tìm ra hung thủ sao?”

“Đúng, lúc ấy vì những lời này, chúng ta mới tin hai người là vô tội. Người với biểu tiểu thư là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, theo lý mà nói, lúc đó ngươi chỉ là giúp nàng giải mối nghi ngờ chứ không phải là người đầu tiên hoài nghi nàng”

“Đúng vậy, lúc ấy ta cũng cảm thấy kì lạ, biểu tiểu thư với nhị bảo chủ tình cảm rất tốt sao nhị bảo chủ có thể nói nàng là hung thủ” có người lên tiếng.

“Chỉ có thể nói là thông minh bị thông minh làm cho lẫn lộn” Vân Văn Sinh lắc đầu nói “Nhị bảo chủ, kế hoạch của người thật sự hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, ngược lại thật dễ dàng để người khác nhìn thấy sơ hở.”

Men theo con đường đến đại sảnh, Lôi Hạo Nhiên vẫn ngồi xổm trên nóc nhà để nghe bọn họ nói. Nghe đến đó, hắn hài lòng gật đầu, Văn Sinh, ngươi là huynh đệ kết nghĩa mà ta không nhận lầm, thông minh lại nghĩa khí, khi ta gặp khó khăn nhất, ngươi không ngừng trợ giúp ta, nếu như không có ngươi cho ta mỗi ngày uống Ngưng Lộ Đan để ta kéo dài tính mạng, có thể hiện tại ta đã bị hạ táng, ngược lại người huynh đệ ruột cùng chung phụ mẫu kia vì lợi mà hãm hại ta.

“Ha ha ha …” Lôi Hạo Minh ngửa đầu cười ha hả “Vân Văn Sinh, theo ta thấy … ngươi không những y thuật cao minh, bịa chuyện cũng rất tài giỏi! Chuyện này nghe rất xuôi tai, thật quá hoang đường! Huynh trưởng của ta vẫn còn trên giường kia, ngươi lại bảo ta muốn hại đại ca của mình?!”

“Nhị bảo chủ, người cảm thấy rất hoang đường?” Vân Văn Sinh châm biếm nhìn hắn cười “Ta xin nói tiếp, để xem mọi người có giống người coi đó là chuyện hoang đường hay không? Không biết mọi người có chú ý đến, buổi sáng hôm nay, tại Cảnh Dược lâu phát ra tiếng thét của biểu tiểu thư, mọi người ở lâu đều vào cùng một thời gian. Trong khi đó, từ khi Hạo Nhiên gặp chuyện không may đến nay, nhị bảo chủ chưa một lần bước vào”

“Đúng vậy, từ khi bảo chủ gặp chuyện không may đến nay, nhị bảo chủ chưa hề thăm bảo chủ lần nào cả, hơn nữa Cảnh Vọng lâu của nhị bảo chủ và Cảnh Dược lâu cách xa nhau vài tòa lầu, hắn không thể cùng chúng ta tới hiện trường” nghe xong lời của Vân Văn Sinh, một nam tử chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình.

“Đúng vậy”

“Đúng vậy, nhị bảo chủ không thể đến nhanh như vậy?”

“….”

Nỗi băn khoăn từ từ được sáng tỏ.

[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ DuyênTác giả: Tự băng Tự ThủyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện NgượcNhững thứ mà người ta gọi là nhất bảo, nhị trang, tam lầu, Phục Long Bảo – thế lực trải rộng toàn quốc, hơn một trăm năm trước đã bắt đầu sáng lập, đến bây giờ đã là đời thứ tư, chẳng những không suy tàn, bảo chủ đương nhiệm Lôi Hạo Nhiên quản lý chặt chẽ hạ nhân, được mọi người sùng bái, trở thành đệ nhất thiên hạ đại bảo. Nói đến Lôi Hạo Nhiên, là một bá chủ thương nghiệp, không ai không nể ba phần. Năm ấy vừa tròn tuổi mười tám đã nhận chức bảo chủ, hắn đã gầy dựng một đội binh tinh nhuệ không thua kém gì triều đình, chính là thủ hạ mà hắn sai đến bảo hộ tất cả sản nghiệp trên toàn quốc, bao gồm: nông trường, cửa hàng bạc, tửu lâu,.. vân vân.. Nghe nói hắn và Hoàng Thượng đương triều là bằng hữu tốt cho nên thế lực của hắn tại triều đình cũng không thể xem thường. Ngoài  việc khiến cho mọi người vừa kính vừa sợ thì hắn cũng là người mà các tiểu thư chưa chồng đều ái mộ, dáng người cao to cường tráng, gương mặt tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp khiến người nghe luôn chìm say trong nó. “… “Chứng cớ phải không? Rất đơn giản, ta không cần đưa ra chứng cớ, chỉ cần dựa theo phân tích của ta mọi ngượi tự khắc sẽ hiểu và tin lời ta” Vân Văn Sinh tự tin nói.“Nực cười! Ngươi không có chứng cớ cho dù ngươi có nói y như thật, cũng không có ai tin ngươi đâu” Vì bảo vệ người mình yêu và đứa con của mình, bất luận thế nào, Tống Tình cũng sẽ không để cho Lôi Hạo Minh gặp chuyện chẳng lành.“Mọi người có tin hay không? Đợi ta nói rồi hẵng biết. Vân Văn Sinh bắt đầu phân tích, nói “Đầu tiên, mọi người hãy nhớ lại một chút, lần đó Hạo Nhiên trúng độc là sau khi uống bát canh do chính tay biểu tiểu thư đưa cho Hạo Nhiên. Sau đó, biểu tiểu thư nói mình có cốt nhục của Hạo Nhiên nên không có khả năng làm hại cha của đứa bé, nhưng mọi người có nghĩ đến việc, nếu biểu tiểu thư có thể mang thai con của Hạo Nhiên, đương nhiên cũng có thể mang thai con của người khác. Ví dụ như chủ mưu đứng sau việc này.” Nói tới đây, Vân Văn Sinh liền liếc mắt sang Lôi Hạo Minh một cái “Lại nói, nhị bảo chủ” Vân Văn Sinh chỉ cùng Lôi Hạo Nhiên kết bái, hơn nữa hắn không thích thái độ làm người của Lôi Hạo Minh, hai người cũng không có kết giao gì, cho nên hắn vẫn xưng hô với Lôi Hạo Minh là “nhị bảo chủ”“Ta? ta có làm gì đâu?”“Nhị bảo chủ khoan hãy khẩn trương, người cứ từ từ nghe ta nói. Sau khi Hạo Nhiên gặp chuyện không may, người là người đầu tiên chỉ trích biểu tiểu thư, tuy rằng lúc ấy có thể lừa gạt chúng ta, nhưng suy nghĩ lại thì có gì đó không đúng”“Không phải lúc ấy ta nói vì lo lắng cho đại ca nên phải tìm ra hung thủ sao?”“Đúng, lúc ấy vì những lời này, chúng ta mới tin hai người là vô tội. Người với biểu tiểu thư là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, theo lý mà nói, lúc đó ngươi chỉ là giúp nàng giải mối nghi ngờ chứ không phải là người đầu tiên hoài nghi nàng”“Đúng vậy, lúc ấy ta cũng cảm thấy kì lạ, biểu tiểu thư với nhị bảo chủ tình cảm rất tốt sao nhị bảo chủ có thể nói nàng là hung thủ” có người lên tiếng.“Chỉ có thể nói là thông minh bị thông minh làm cho lẫn lộn” Vân Văn Sinh lắc đầu nói “Nhị bảo chủ, kế hoạch của người thật sự hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, ngược lại thật dễ dàng để người khác nhìn thấy sơ hở.”Men theo con đường đến đại sảnh, Lôi Hạo Nhiên vẫn ngồi xổm trên nóc nhà để nghe bọn họ nói. Nghe đến đó, hắn hài lòng gật đầu, Văn Sinh, ngươi là huynh đệ kết nghĩa mà ta không nhận lầm, thông minh lại nghĩa khí, khi ta gặp khó khăn nhất, ngươi không ngừng trợ giúp ta, nếu như không có ngươi cho ta mỗi ngày uống Ngưng Lộ Đan để ta kéo dài tính mạng, có thể hiện tại ta đã bị hạ táng, ngược lại người huynh đệ ruột cùng chung phụ mẫu kia vì lợi mà hãm hại ta.“Ha ha ha …” Lôi Hạo Minh ngửa đầu cười ha hả “Vân Văn Sinh, theo ta thấy … ngươi không những y thuật cao minh, bịa chuyện cũng rất tài giỏi! Chuyện này nghe rất xuôi tai, thật quá hoang đường! Huynh trưởng của ta vẫn còn trên giường kia, ngươi lại bảo ta muốn hại đại ca của mình?!”“Nhị bảo chủ, người cảm thấy rất hoang đường?” Vân Văn Sinh châm biếm nhìn hắn cười “Ta xin nói tiếp, để xem mọi người có giống người coi đó là chuyện hoang đường hay không? Không biết mọi người có chú ý đến, buổi sáng hôm nay, tại Cảnh Dược lâu phát ra tiếng thét của biểu tiểu thư, mọi người ở lâu đều vào cùng một thời gian. Trong khi đó, từ khi Hạo Nhiên gặp chuyện không may đến nay, nhị bảo chủ chưa một lần bước vào”“Đúng vậy, từ khi bảo chủ gặp chuyện không may đến nay, nhị bảo chủ chưa hề thăm bảo chủ lần nào cả, hơn nữa Cảnh Vọng lâu của nhị bảo chủ và Cảnh Dược lâu cách xa nhau vài tòa lầu, hắn không thể cùng chúng ta tới hiện trường” nghe xong lời của Vân Văn Sinh, một nam tử chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình.“Đúng vậy”“Đúng vậy, nhị bảo chủ không thể đến nhanh như vậy?”“….”Nỗi băn khoăn từ từ được sáng tỏ.

Chương 17