Tác giả:

Vào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm…

Chương 59: Cha con đi câu

Sợ CướiTác giả: Tân Di ChỉTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm… Hai cha con phân công công việc, sau 40 phút, một bàn ba món mặn một món canh đủ màu sắc, hương vị đã xong, Trình Mai Tây dọn bát đũa rồi tới gọi ba ăn cơm. Ông Trình đã đào xong nửa thùng giun, Trình Mai Tây nhìn đống động vật thân mềm không ngừng động đậy bên trong thùng, toàn thân nổi da gà, rùng mình, ông Trình thấy thế cười ha ha: “ Tây Tây không sợ trời không sợ đất, lại sợ con giun à?”Trình Mai Tây so vai, lắc đầu: “ Con nổi hết da gà rồi, ba mau đậy nắp lên đi.”Ông Trình đậy xong cái nắp, rửa tay rồi đi vào nhà ăn cơm, ngồi xuống bàn liền cảm thán: “ Bình thường chỉ có hai món mặn, một món canh, con gái vừa về tới nhà, mẹ con đã nâng cấp thành ba món mặn một món canh, con gái muôn năm.”Bà Trình đưa chiếc đũa ra gõ đầu Ông Trình: “ Lão già này, nói chuyện không có lương tâm, con gái không có ở nhà tôi cũng tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống của ông, bữa nào không phải sắp xếp món ăn hợp lý, đầy đủ dinh dưỡng, đừng có mà đem chuyện này ra nói với con gái ông!”“ Nói đùa với bà thôi, đừng cho là thật nhé. May mà có bà bao năm qua chăm sóc cho tôi, xin nhận một lễ của tướng công tôi đây.” Nói xong, ông Trình liền giả làm tư thế hành lễ với bà Trình.Trình Mai Tây ở một bên không nhịn được mỉm cười, cha mẹ ở bên nhau hơn 30 năm, hai người thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau, bà Trình ra vẻ ghê gớm, thực ra mọi việc lớn đều là ông Trình quyết định, mặc dù thi thoảng cũng có những lúc cãi vã nhỏ, nhưng ở các vấn đề nguyên tắc thì chưa bao giờ trái ngược. Nhìn cảnh cha mẹ ở bên nhau khiến người ta cảm thấy, tình yêu chân chính chính là như vậy, trong bình thản lộ ra sự mộc mạc, trong chi tiết ẩn chứa sự an ổn.Trong khi ăn cơm, ông Trình có nhắc tới tình hình khám Đông y, Trình Mai Tây không nói chi tiết lắm, chỉ nói bác sĩ nói cần phải uống vài đợt thuốc điều trị, ông Trình liền dặn dò Trình Mai Tây phải uống thuốc đúng giờ, cũng không nói thêm gì.Sau khi ăn cơm xong, Trình Mai Tây cùng ba đi ra Đập San Hô gần đó, nơi này trước khi là một hồ câu thiên nhiên cực tuyệt, hồi nhỏ Trình Mai Tây thường theo ba ra đây câu cá, hiện nay bởi vì hồ nước Tam Hiệp chứa nước, do đó một năm có tận 6 tháng đều ngập nước, nhưng giờ là mùa đông, là thời gian vui chơi khó có được.Hai người ngồi xe tới Công viên Tân Giang, đi xuống theo cầu thang là sẽ tới Đập San Hô, ông Trình vội vàng hạ câu, một mình Trình Mai Tây chạy lên chạy xuống, ông Trình phàn nàn: “ Còn nói đi câu với ba, muốn ba đào mồi, lại muốn ba câu, chẳng giúp được gì, còn chẳng bằng mình ba đi cho yên tĩnh.”Trình Mai Tây biết, dù ngoài miệng ông Trình phàn nàn thế, nhưng thực ra rất mong mình đi câu cùng. Cô ngắm phong cảnh, ôn lại những thời khắc ấm áp khi cùng ba vui chơi ở nơi này.“ Ba, năm nay ba có tới đập này thả diều không?” Trình Mai Tây quay đầu hỏi ông Trình.“ Lần trước thả là khi con học cấp ba, ba dẫn con đi thả diều, con không ở nhà một mình ba chơi có gì thú vị đâu.” Ông Trình có chút cô đơn nói.“ Ba có thể dẫn mẹ đi chơi mà. Hai người thân thiết, âu yếm chơi diều, rất vui ấy chứ?” Trình Mai Tây trêu chọc ba.“ Đi chơi diều với mẹ con á, chẳng có gì thú vị, chờ con có con, ba dẫn nó đi chơi diều.” Chủ đề trầm trọng này, đột nhiên làm cho Trình Mai Tây có chút buồn.Thấy Trình Mai Tây cảm xúc có vẻ buồn bã, ông Trình mới phát hiện ra mình lỡ lời, vội nói có cái cần câu động rồi, kêu Trình Mai Tây chạy qua xem, Trình Mai Tây chạy ra xem, quả thật có cá mắc câu, hai ba con vội vàng nhấc cần câu, cũng bỏ qua đề tài kia.

Hai cha con phân công công việc, sau 40 phút, một bàn ba món mặn một món canh đủ màu sắc, hương vị đã xong, Trình Mai Tây dọn bát đũa rồi tới gọi ba ăn cơm. Ông Trình đã đào xong nửa thùng giun, Trình Mai Tây nhìn đống động vật thân mềm không ngừng động đậy bên trong thùng, toàn thân nổi da gà, rùng mình, ông Trình thấy thế cười ha ha: “ Tây Tây không sợ trời không sợ đất, lại sợ con giun à?”

Trình Mai Tây so vai, lắc đầu: “ Con nổi hết da gà rồi, ba mau đậy nắp lên đi.”

Ông Trình đậy xong cái nắp, rửa tay rồi đi vào nhà ăn cơm, ngồi xuống bàn liền cảm thán: “ Bình thường chỉ có hai món mặn, một món canh, con gái vừa về tới nhà, mẹ con đã nâng cấp thành ba món mặn một món canh, con gái muôn năm.”

Bà Trình đưa chiếc đũa ra gõ đầu Ông Trình: “ Lão già này, nói chuyện không có lương tâm, con gái không có ở nhà tôi cũng tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống của ông, bữa nào không phải sắp xếp món ăn hợp lý, đầy đủ dinh dưỡng, đừng có mà đem chuyện này ra nói với con gái ông!”

“ Nói đùa với bà thôi, đừng cho là thật nhé. May mà có bà bao năm qua chăm sóc cho tôi, xin nhận một lễ của tướng công tôi đây.” Nói xong, ông Trình liền giả làm tư thế hành lễ với bà Trình.

Trình Mai Tây ở một bên không nhịn được mỉm cười, cha mẹ ở bên nhau hơn 30 năm, hai người thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau, bà Trình ra vẻ ghê gớm, thực ra mọi việc lớn đều là ông Trình quyết định, mặc dù thi thoảng cũng có những lúc cãi vã nhỏ, nhưng ở các vấn đề nguyên tắc thì chưa bao giờ trái ngược. Nhìn cảnh cha mẹ ở bên nhau khiến người ta cảm thấy, tình yêu chân chính chính là như vậy, trong bình thản lộ ra sự mộc mạc, trong chi tiết ẩn chứa sự an ổn.

Trong khi ăn cơm, ông Trình có nhắc tới tình hình khám Đông y, Trình Mai Tây không nói chi tiết lắm, chỉ nói bác sĩ nói cần phải uống vài đợt thuốc điều trị, ông Trình liền dặn dò Trình Mai Tây phải uống thuốc đúng giờ, cũng không nói thêm gì.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Mai Tây cùng ba đi ra Đập San Hô gần đó, nơi này trước khi là một hồ câu thiên nhiên cực tuyệt, hồi nhỏ Trình Mai Tây thường theo ba ra đây câu cá, hiện nay bởi vì hồ nước Tam Hiệp chứa nước, do đó một năm có tận 6 tháng đều ngập nước, nhưng giờ là mùa đông, là thời gian vui chơi khó có được.

Hai người ngồi xe tới Công viên Tân Giang, đi xuống theo cầu thang là sẽ tới Đập San Hô, ông Trình vội vàng hạ câu, một mình Trình Mai Tây chạy lên chạy xuống, ông Trình phàn nàn: “ Còn nói đi câu với ba, muốn ba đào mồi, lại muốn ba câu, chẳng giúp được gì, còn chẳng bằng mình ba đi cho yên tĩnh.”

Trình Mai Tây biết, dù ngoài miệng ông Trình phàn nàn thế, nhưng thực ra rất mong mình đi câu cùng. Cô ngắm phong cảnh, ôn lại những thời khắc ấm áp khi cùng ba vui chơi ở nơi này.

“ Ba, năm nay ba có tới đập này thả diều không?” Trình Mai Tây quay đầu hỏi ông Trình.

“ Lần trước thả là khi con học cấp ba, ba dẫn con đi thả diều, con không ở nhà một mình ba chơi có gì thú vị đâu.” Ông Trình có chút cô đơn nói.

“ Ba có thể dẫn mẹ đi chơi mà. Hai người thân thiết, âu yếm chơi diều, rất vui ấy chứ?” Trình Mai Tây trêu chọc ba.

“ Đi chơi diều với mẹ con á, chẳng có gì thú vị, chờ con có con, ba dẫn nó đi chơi diều.” Chủ đề trầm trọng này, đột nhiên làm cho Trình Mai Tây có chút buồn.

Thấy Trình Mai Tây cảm xúc có vẻ buồn bã, ông Trình mới phát hiện ra mình lỡ lời, vội nói có cái cần câu động rồi, kêu Trình Mai Tây chạy qua xem, Trình Mai Tây chạy ra xem, quả thật có cá mắc câu, hai ba con vội vàng nhấc cần câu, cũng bỏ qua đề tài kia.

Sợ CướiTác giả: Tân Di ChỉTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm… Hai cha con phân công công việc, sau 40 phút, một bàn ba món mặn một món canh đủ màu sắc, hương vị đã xong, Trình Mai Tây dọn bát đũa rồi tới gọi ba ăn cơm. Ông Trình đã đào xong nửa thùng giun, Trình Mai Tây nhìn đống động vật thân mềm không ngừng động đậy bên trong thùng, toàn thân nổi da gà, rùng mình, ông Trình thấy thế cười ha ha: “ Tây Tây không sợ trời không sợ đất, lại sợ con giun à?”Trình Mai Tây so vai, lắc đầu: “ Con nổi hết da gà rồi, ba mau đậy nắp lên đi.”Ông Trình đậy xong cái nắp, rửa tay rồi đi vào nhà ăn cơm, ngồi xuống bàn liền cảm thán: “ Bình thường chỉ có hai món mặn, một món canh, con gái vừa về tới nhà, mẹ con đã nâng cấp thành ba món mặn một món canh, con gái muôn năm.”Bà Trình đưa chiếc đũa ra gõ đầu Ông Trình: “ Lão già này, nói chuyện không có lương tâm, con gái không có ở nhà tôi cũng tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống của ông, bữa nào không phải sắp xếp món ăn hợp lý, đầy đủ dinh dưỡng, đừng có mà đem chuyện này ra nói với con gái ông!”“ Nói đùa với bà thôi, đừng cho là thật nhé. May mà có bà bao năm qua chăm sóc cho tôi, xin nhận một lễ của tướng công tôi đây.” Nói xong, ông Trình liền giả làm tư thế hành lễ với bà Trình.Trình Mai Tây ở một bên không nhịn được mỉm cười, cha mẹ ở bên nhau hơn 30 năm, hai người thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau, bà Trình ra vẻ ghê gớm, thực ra mọi việc lớn đều là ông Trình quyết định, mặc dù thi thoảng cũng có những lúc cãi vã nhỏ, nhưng ở các vấn đề nguyên tắc thì chưa bao giờ trái ngược. Nhìn cảnh cha mẹ ở bên nhau khiến người ta cảm thấy, tình yêu chân chính chính là như vậy, trong bình thản lộ ra sự mộc mạc, trong chi tiết ẩn chứa sự an ổn.Trong khi ăn cơm, ông Trình có nhắc tới tình hình khám Đông y, Trình Mai Tây không nói chi tiết lắm, chỉ nói bác sĩ nói cần phải uống vài đợt thuốc điều trị, ông Trình liền dặn dò Trình Mai Tây phải uống thuốc đúng giờ, cũng không nói thêm gì.Sau khi ăn cơm xong, Trình Mai Tây cùng ba đi ra Đập San Hô gần đó, nơi này trước khi là một hồ câu thiên nhiên cực tuyệt, hồi nhỏ Trình Mai Tây thường theo ba ra đây câu cá, hiện nay bởi vì hồ nước Tam Hiệp chứa nước, do đó một năm có tận 6 tháng đều ngập nước, nhưng giờ là mùa đông, là thời gian vui chơi khó có được.Hai người ngồi xe tới Công viên Tân Giang, đi xuống theo cầu thang là sẽ tới Đập San Hô, ông Trình vội vàng hạ câu, một mình Trình Mai Tây chạy lên chạy xuống, ông Trình phàn nàn: “ Còn nói đi câu với ba, muốn ba đào mồi, lại muốn ba câu, chẳng giúp được gì, còn chẳng bằng mình ba đi cho yên tĩnh.”Trình Mai Tây biết, dù ngoài miệng ông Trình phàn nàn thế, nhưng thực ra rất mong mình đi câu cùng. Cô ngắm phong cảnh, ôn lại những thời khắc ấm áp khi cùng ba vui chơi ở nơi này.“ Ba, năm nay ba có tới đập này thả diều không?” Trình Mai Tây quay đầu hỏi ông Trình.“ Lần trước thả là khi con học cấp ba, ba dẫn con đi thả diều, con không ở nhà một mình ba chơi có gì thú vị đâu.” Ông Trình có chút cô đơn nói.“ Ba có thể dẫn mẹ đi chơi mà. Hai người thân thiết, âu yếm chơi diều, rất vui ấy chứ?” Trình Mai Tây trêu chọc ba.“ Đi chơi diều với mẹ con á, chẳng có gì thú vị, chờ con có con, ba dẫn nó đi chơi diều.” Chủ đề trầm trọng này, đột nhiên làm cho Trình Mai Tây có chút buồn.Thấy Trình Mai Tây cảm xúc có vẻ buồn bã, ông Trình mới phát hiện ra mình lỡ lời, vội nói có cái cần câu động rồi, kêu Trình Mai Tây chạy qua xem, Trình Mai Tây chạy ra xem, quả thật có cá mắc câu, hai ba con vội vàng nhấc cần câu, cũng bỏ qua đề tài kia.

Chương 59: Cha con đi câu