Vào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm…
Chương 75: Cùng nhau trở về (Phần 2)
Sợ CướiTác giả: Tân Di ChỉTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm… “Mai Tây đều thành thế này, nó nằm trên giường, tôi còn ăn tết cái gì nữa? Thế này đi, nhà cậu cứ việc ăn tết, tôi và mẹ nó tự đưa nó đi bệnh viện.” Ông Trình tiếng nói nhỏ, nhưng giọng điệu nặng nề.“Mẹ nó, đi lấy vali của Mai Tây tới, thay cho nó bộ quần áo sạch sẽ, vào nhà vệ sinh lấy chậu nước cho nó rửa mặt, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.” Ông Trình vừa nâng Trình Mai Tây dậy, vừa dặn dò bà Trình.Bà Trình theo lời dặn của ông Trình tìm quần áo của Trình Mai Tây tới, Lục Tử Minh thấy thái độ cương quyết của ông bà Trình, vội vào nhà vệ sinh bê một chậu nước ấm, giặt khăn định lau mặt cho Trình Mai Tây, lại bị ông Trình cầm lấy khăn, tỉ mỉ lau mặt cho Trình Mai Tây.Ở trong lòng ba, Trình Mai Tây cuối cùng cảm thấy an toàn, cô chầm chậm nhắm mắt lại, Lục Tử Minh định thay quần áo giúp Trình Mai Tây, lại bị ông Trình đưa tay ngăn cản, Lục Tử Minh đành lùi lại đứng ở một bên nhìn ông bà Trình thay quần áo cho Trình Mai Tây.Ông Trình dặn dò bà Trình đỡ Trình Mai Tây, ông cõng Trình Mai Tây ra khỏi phòng ngủ, bà Lục nghe được tiếng động vội chạy đến ngăn ông Trình: “Ông thông gia, giờ là giao thừa, ông định cõng Mai Tây đi đâu?”Ông Trình không để ý tới sự ngăn cản của bà Lục: “Mai Tây bị bệnh, tôi phải đưa nó tới bệnh viện.”Bà Lục tỏ vẻ không biết: “Mai Tây không phải hơi mệt à? Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cơm tất niên sắp xong rồi, lát nữa Lục Tử Khanh chúng nó tới, chúng ta ăn cơm tất niên, mai lại đi bệnh viện đi.”“Bà thông gia, tôi đang cõng Mai Tây đây rồi. Mọi người cùng nhà Lục Tử Khanh cùng nhau ăn cơm tất niên là tốt rồi, tôi phải đưa Mai Tây đi bệnh viện ngay.” Ông Trình đẩy bà Lục ra, đi thẳng tới cửa, bà Trình vội đứng trước cửa đón taxi.Lục Tử Minh đi qua bà Trình: “Để con lái xe đưa mọi người đi.”“Xe của cậu chỗ ngồi cũng không đủ, chúng tôi gọi taxi là được rồi.” Bà Trình không để ý tới Lục Tử Minh, chỉ lo đưa tay chặn taxi.Lên xe xong, ông bà Trình ngồi cùng Trình Mai Tây ở ghế sau, Lục Tử Minh mở cửa xe ngồi vào ghế trước, bà Lục chạy theo ra gọi: “Ông bà thông gia, hai người đưa Mai Tây đi viện kiểm tra xong về ăn cơm nhé. Chúng tôi chờ cơm. Tử Minh, chăm sóc bố mẹ vợ con cho tốt nhé.”Ông bà Trình lòng như lửa đốt, chỉ qua loa đồng ý rồi vội bảo lái xe đưa đi bệnh viện. Chiều 30 tết, đa số mọi người đều đã về nhà, trên đường vắng lặng, ngẫu nhiên có xe và người đi trên đường, cũng đều là vội vàng về nhà ăn cơm tất niên, như bọn họ đi tới bệnh viện, chắc cũng chẳng có vài người.Lái xe tò mò nhìn Trình Mai Tây, quay đầu hỏi bà Trình: “Em gái đây là làm sao thế ạ? Nhìn vẫn khỏe mạnh thế kia, sao phải đi bệnh viện?”“Tự nhiên không nói nên lời, cũng không động đậy được, chúng tôi đưa tới bệnh viện kiểm tra xem sao, cho yên tâm.” Ông Trình không có tâm trạng nhiều lời cùng lái xe.“Đúng thế, đi bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, sắp giao thừa rồi, không có chuyện chẳng ai muốn ra đường, tôi cũng đang muốn về nhà, thấy mấy người có vẻ vội, đưa mọi người đến bệnh viện xong cũng vội về nhà ăn cơm tất niên thôi.” Lời nói của người lái xe lộ ra sự nhiệt tình.“Cám ơn bác tài, bác thật tốt bụng quá.” Bà Trình liên tục nói cám ơn.“Không sao, ai chẳng có lúc có chuyện gấp.” người lái xe quay đầu đi, chuyên chú lái xe.
“Mai Tây đều thành
thế này, nó nằm trên giường, tôi còn ăn tết cái gì nữa? Thế này đi, nhà
cậu cứ việc ăn tết, tôi và mẹ nó tự đưa nó đi bệnh viện.” Ông Trình
tiếng nói nhỏ, nhưng giọng điệu nặng nề.
“Mẹ nó, đi lấy
vali của Mai Tây tới, thay cho nó bộ quần áo sạch sẽ, vào nhà vệ sinh
lấy chậu nước cho nó rửa mặt, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.” Ông
Trình vừa nâng Trình Mai Tây dậy, vừa dặn dò bà Trình.
Bà
Trình theo lời dặn của ông Trình tìm quần áo của Trình Mai Tây tới, Lục
Tử Minh thấy thái độ cương quyết của ông bà Trình, vội vào nhà vệ sinh
bê một chậu nước ấm, giặt khăn định lau mặt cho Trình Mai Tây, lại bị
ông Trình cầm lấy khăn, tỉ mỉ lau mặt cho Trình Mai Tây.
Ở
trong lòng ba, Trình Mai Tây cuối cùng cảm thấy an toàn, cô chầm chậm
nhắm mắt lại, Lục Tử Minh định thay quần áo giúp Trình Mai Tây, lại bị
ông Trình đưa tay ngăn cản, Lục Tử Minh đành lùi lại đứng ở một bên nhìn ông bà Trình thay quần áo cho Trình Mai Tây.
Ông Trình dặn
dò bà Trình đỡ Trình Mai Tây, ông cõng Trình Mai Tây ra khỏi phòng ngủ,
bà Lục nghe được tiếng động vội chạy đến ngăn ông Trình: “Ông thông gia, giờ là giao thừa, ông định cõng Mai Tây đi đâu?”
Ông Trình không để ý tới sự ngăn cản của bà Lục: “Mai Tây bị bệnh, tôi phải đưa nó tới bệnh viện.”
Bà Lục tỏ vẻ không biết: “Mai Tây không phải hơi mệt à? Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cơm tất niên sắp xong rồi, lát nữa Lục Tử Khanh chúng nó
tới, chúng ta ăn cơm tất niên, mai lại đi bệnh viện đi.”
“Bà thông gia, tôi đang cõng Mai Tây đây rồi. Mọi người cùng nhà Lục Tử
Khanh cùng nhau ăn cơm tất niên là tốt rồi, tôi phải đưa Mai Tây đi bệnh viện ngay.” Ông Trình đẩy bà Lục ra, đi thẳng tới cửa, bà Trình vội
đứng trước cửa đón taxi.
Lục Tử Minh đi qua bà Trình: “Để con lái xe đưa mọi người đi.”
“Xe của cậu chỗ ngồi cũng không đủ, chúng tôi gọi taxi là được rồi.” Bà
Trình không để ý tới Lục Tử Minh, chỉ lo đưa tay chặn taxi.
Lên xe xong, ông bà Trình ngồi cùng Trình Mai Tây ở ghế sau, Lục Tử Minh mở cửa xe ngồi vào ghế trước, bà Lục chạy theo ra gọi: “Ông bà thông gia,
hai người đưa Mai Tây đi viện kiểm tra xong về ăn cơm nhé. Chúng tôi chờ cơm. Tử Minh, chăm sóc bố mẹ vợ con cho tốt nhé.”
Ông bà
Trình lòng như lửa đốt, chỉ qua loa đồng ý rồi vội bảo lái xe đưa đi
bệnh viện. Chiều 30 tết, đa số mọi người đều đã về nhà, trên đường vắng
lặng, ngẫu nhiên có xe và người đi trên đường, cũng đều là vội vàng về
nhà ăn cơm tất niên, như bọn họ đi tới bệnh viện, chắc cũng chẳng có vài người.
Lái xe tò mò nhìn Trình Mai Tây, quay đầu hỏi bà
Trình: “Em gái đây là làm sao thế ạ? Nhìn vẫn khỏe mạnh thế kia, sao
phải đi bệnh viện?”
“Tự nhiên không nói nên lời, cũng không
động đậy được, chúng tôi đưa tới bệnh viện kiểm tra xem sao, cho yên
tâm.” Ông Trình không có tâm trạng nhiều lời cùng lái xe.
“Đúng thế, đi bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, sắp giao thừa rồi, không có
chuyện chẳng ai muốn ra đường, tôi cũng đang muốn về nhà, thấy mấy người có vẻ vội, đưa mọi người đến bệnh viện xong cũng vội về nhà ăn cơm tất
niên thôi.” Lời nói của người lái xe lộ ra sự nhiệt tình.
“Cám ơn bác tài, bác thật tốt bụng quá.” Bà Trình liên tục nói cám ơn.
“Không sao, ai chẳng có lúc có chuyện gấp.” người lái xe quay đầu đi, chuyên chú lái xe.
Sợ CướiTác giả: Tân Di ChỉTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm… “Mai Tây đều thành thế này, nó nằm trên giường, tôi còn ăn tết cái gì nữa? Thế này đi, nhà cậu cứ việc ăn tết, tôi và mẹ nó tự đưa nó đi bệnh viện.” Ông Trình tiếng nói nhỏ, nhưng giọng điệu nặng nề.“Mẹ nó, đi lấy vali của Mai Tây tới, thay cho nó bộ quần áo sạch sẽ, vào nhà vệ sinh lấy chậu nước cho nó rửa mặt, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.” Ông Trình vừa nâng Trình Mai Tây dậy, vừa dặn dò bà Trình.Bà Trình theo lời dặn của ông Trình tìm quần áo của Trình Mai Tây tới, Lục Tử Minh thấy thái độ cương quyết của ông bà Trình, vội vào nhà vệ sinh bê một chậu nước ấm, giặt khăn định lau mặt cho Trình Mai Tây, lại bị ông Trình cầm lấy khăn, tỉ mỉ lau mặt cho Trình Mai Tây.Ở trong lòng ba, Trình Mai Tây cuối cùng cảm thấy an toàn, cô chầm chậm nhắm mắt lại, Lục Tử Minh định thay quần áo giúp Trình Mai Tây, lại bị ông Trình đưa tay ngăn cản, Lục Tử Minh đành lùi lại đứng ở một bên nhìn ông bà Trình thay quần áo cho Trình Mai Tây.Ông Trình dặn dò bà Trình đỡ Trình Mai Tây, ông cõng Trình Mai Tây ra khỏi phòng ngủ, bà Lục nghe được tiếng động vội chạy đến ngăn ông Trình: “Ông thông gia, giờ là giao thừa, ông định cõng Mai Tây đi đâu?”Ông Trình không để ý tới sự ngăn cản của bà Lục: “Mai Tây bị bệnh, tôi phải đưa nó tới bệnh viện.”Bà Lục tỏ vẻ không biết: “Mai Tây không phải hơi mệt à? Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cơm tất niên sắp xong rồi, lát nữa Lục Tử Khanh chúng nó tới, chúng ta ăn cơm tất niên, mai lại đi bệnh viện đi.”“Bà thông gia, tôi đang cõng Mai Tây đây rồi. Mọi người cùng nhà Lục Tử Khanh cùng nhau ăn cơm tất niên là tốt rồi, tôi phải đưa Mai Tây đi bệnh viện ngay.” Ông Trình đẩy bà Lục ra, đi thẳng tới cửa, bà Trình vội đứng trước cửa đón taxi.Lục Tử Minh đi qua bà Trình: “Để con lái xe đưa mọi người đi.”“Xe của cậu chỗ ngồi cũng không đủ, chúng tôi gọi taxi là được rồi.” Bà Trình không để ý tới Lục Tử Minh, chỉ lo đưa tay chặn taxi.Lên xe xong, ông bà Trình ngồi cùng Trình Mai Tây ở ghế sau, Lục Tử Minh mở cửa xe ngồi vào ghế trước, bà Lục chạy theo ra gọi: “Ông bà thông gia, hai người đưa Mai Tây đi viện kiểm tra xong về ăn cơm nhé. Chúng tôi chờ cơm. Tử Minh, chăm sóc bố mẹ vợ con cho tốt nhé.”Ông bà Trình lòng như lửa đốt, chỉ qua loa đồng ý rồi vội bảo lái xe đưa đi bệnh viện. Chiều 30 tết, đa số mọi người đều đã về nhà, trên đường vắng lặng, ngẫu nhiên có xe và người đi trên đường, cũng đều là vội vàng về nhà ăn cơm tất niên, như bọn họ đi tới bệnh viện, chắc cũng chẳng có vài người.Lái xe tò mò nhìn Trình Mai Tây, quay đầu hỏi bà Trình: “Em gái đây là làm sao thế ạ? Nhìn vẫn khỏe mạnh thế kia, sao phải đi bệnh viện?”“Tự nhiên không nói nên lời, cũng không động đậy được, chúng tôi đưa tới bệnh viện kiểm tra xem sao, cho yên tâm.” Ông Trình không có tâm trạng nhiều lời cùng lái xe.“Đúng thế, đi bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, sắp giao thừa rồi, không có chuyện chẳng ai muốn ra đường, tôi cũng đang muốn về nhà, thấy mấy người có vẻ vội, đưa mọi người đến bệnh viện xong cũng vội về nhà ăn cơm tất niên thôi.” Lời nói của người lái xe lộ ra sự nhiệt tình.“Cám ơn bác tài, bác thật tốt bụng quá.” Bà Trình liên tục nói cám ơn.“Không sao, ai chẳng có lúc có chuyện gấp.” người lái xe quay đầu đi, chuyên chú lái xe.