Tác giả:

Vào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm…

Chương 77: Thu mua tất cả (Phần 1)

Sợ CướiTác giả: Tân Di ChỉTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm… Xe vừa đi, bà Lục liền oán trách Lục Tử Khanh: “Con làm sao để Tiểu Tuyết cũng đi thành phố T? Mẹ Trình Mai Tây xem chừng cũng không dễ chọc, nhỡ đâu bọn họ làm ầm lên, làm bị thương cháu mẹ thì phải làm sao?”“Mẹ chỉ nghĩ cháu trai, mẹ trừ cháu trai còn biết gì nữa? Mẹ xem đi, mỗi ngày mẹ ầm ĩ phải bế cháu, giờ thì tốt rồi, anh làm cái việc hoang đường kia, Trình Mai Tây lại thành ra như thế, qua năm mới, còn phải chạy đi bệnh viện thành phố T, nếu không phải mỗi ngày mẹ lải nhải bên tai anh ấy, cũng sẽ không thành ra thế này.” Lục Tử Khanh thầm oán bà Lục.“Hừ, có trách thì trách năm đó con giới thiệu người vợ này cho anh con. Mẹ vẫn nhìn không quen cái tính ngang ngược của nó, anh con một người đàn ông Đông Bắc, cả ngày bị nó bắt nạt không ngóc được đầu dậy, mẹ mà biết chẳng bằng tìm vợ cho nó ở Thẩm Dương này, mẹ chắc chắn đã có cháu trai mập mạp rồi. Trình Mai Tây thành ra như vậy, nó phải nhanh chóng li hôn với Trình Mai Tây, cưới Tiểu Tuyết, mẹ có thể ôm cháu được rồi.” Bà Lục tính toán.“Ôi, chẳng có biện pháp chịu nổi mẹ. Mẹ thiên vị anh con như thế, bảo sao anh ấy có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, con nhìn bộ dạng Trình Mai Tây thực sự có chút đau lòng, cô ấy thành ra thế này đều là anh con hại.” Lục Tử Khanh tự trách.Bà Lục bĩu môi: “Ai bảo nó không giỏi, cũng không sinh cháu đích tôn cho mẹ, nếu nó có khả năng đẻ một đứa, mẹ cũng chiều theo nó mọi bề, chính nó không có bản lĩnh, còn trách ai.”“Cô ấy cũng không phải bẩm sinh không thể có con, cô ấy vừa kết hôn cũng có mang thai, khi đó điều kiện trong nhà không tốt, cô ấy bàn với anh con xong mới bỏ, giờ mẹ đều đổ trách nhiệm lên đầu cô ấy là không công bằng.” Lục Tử Khanh muốn nói rõ phải trái với bà Lục.“Lúc ba mẹ sinh con chắc điều kiện tốt? Con với anh con chẳng phải vẫn rắn chắc khỏe mạnh, hơn nữa, điều kiện tốt rồi, nhà mua rồi, xe cũng mua rồi, sao không có bầu? Nói cho cùng, là nó không có cái phúc đó, nó với anh con duyên phận cũng chỉ có thế, anh con chắc chắn là người phải cưới vợ hai lần, trước đây mẹ đi xem bói cho nó, thầy bói đã nói thế.” Bà Lục nói vô cùng thần thánh.“Như mẹ nói vậy, chuyện anh con giấu Trình Mai Tây đều là chuyện số mệnh, khôngtrách anh ấy?” Lục Tử Khanh nửa tin nửa ngờ.“Đấy là đương nhiên, đã có nhất định sẽ có, không có cũng đừng cố cưỡng cầu, Trình Mai Tây á, chính là tính tình mạnh mẽ số mệnh không đủ mạnh a.” Bà Lục nói xong đứng dậy đi vào.“Mẹ, mợ làm sao thế? Sao gặp chúng con cũng không nói gì? Có phải mợ không thích chúng con không?” Cuối cùng cô chị gái Trương Ngữ Hoan cũng tìm được cơ hội nói chen vào.“Không phải không thích các con, mà là mợ bị ốm, chờ mợ khỏi ốm sẽ cùng chơi với các con.” Lục Tử Khanh tiện miệng trả lời Trương Ngữ Hoan.“Các con muốn mợ bây giờ, hay là muốn dì Tiểu Tuyết làm mợ các con?” Bà Lục quay lại nắm tay Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc.“Đương nhiên là dì Tiểu Tuyết rồi.” Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc trăm miệng một lời.Lục Tử Khanh và bà Lục nhìn nhau, Lục Tử Khanh mở miệng hỏi: “Vì sao, chẳng lẽ mợ đối với các con không tốt à?”“Cũng không phải không tốt. Mỗi lần mợ về nhà cũng mua cho bọn con quần áo, đồ ăn ngon, lại cho bọn con tiền mừng tuổi. Nhưng mà, mợ vừa đến là vào phòng bếp, hơn nữa đối xử với người khác cũng lạnh lùng, không như dì Tiểu Tuyết, chơi cùng bọn con, nói chuyện phiếm với bọn con, hơn nữa, con cho chúng con mỗi đứa một bao lì xì to!” Trương Ngữ Hoan vừa nói xong đã bị Trương Ngữ Nhạc che miệng.Trương Ngữ Nhạc hô lớn: “Dì Tiểu Tuyết không phải đã nói rồi à? Để chúng ta đừng nói cho mẹ chuyện tiền lì xì. Số tiền này là quỹ làm đẹp của chúng ta, để chúng ta mua đồ trang điểm nhỏ nhỏ xinh xinh chúng ta thích.”Trương Ngữ Nhạc buồn rầu: “ Em không cẩn thận lỡ miệng.”Lục Tử Khanh đưa tay ra, hai chị em không tình nguyện mà đưa bao lì xì vào tay Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh vừa mở ra đã giật mình, Cốc Thư Tuyết này ra tay quả là hào phóng, cả đứa trẻ con bé như vậy cũng lấy lòng, thực sự là dùng hết tâm kế. Vào dịp Tết, bình thường Trình Mai Tây chỉ cho hai đứa trẻ 500 đồng tiền mừng tuổi, hơn nữa ba mẹ biết cũng phải giao nộp lên.

Xe vừa đi, bà Lục
liền oán trách Lục Tử Khanh: “Con làm sao để Tiểu Tuyết cũng đi thành
phố T? Mẹ Trình Mai Tây xem chừng cũng không dễ chọc, nhỡ đâu bọn họ làm ầm lên, làm bị thương cháu mẹ thì phải làm sao?”

“Mẹ chỉ
nghĩ cháu trai, mẹ trừ cháu trai còn biết gì nữa? Mẹ xem đi, mỗi ngày mẹ ầm ĩ phải bế cháu, giờ thì tốt rồi, anh làm cái việc hoang đường kia,
Trình Mai Tây lại thành ra như thế, qua năm mới, còn phải chạy đi bệnh
viện thành phố T, nếu không phải mỗi ngày mẹ lải nhải bên tai anh ấy,
cũng sẽ không thành ra thế này.” Lục Tử Khanh thầm oán bà Lục.

“Hừ, có trách thì trách năm đó con giới thiệu người vợ này cho anh con. Mẹ
vẫn nhìn không quen cái tính ngang ngược của nó, anh con một người đàn
ông Đông Bắc, cả ngày bị nó bắt nạt không ngóc được đầu dậy, mẹ mà biết
chẳng bằng tìm vợ cho nó ở Thẩm Dương này, mẹ chắc chắn đã có cháu trai
mập mạp rồi. Trình Mai Tây thành ra như vậy, nó phải nhanh chóng li hôn
với Trình Mai Tây, cưới Tiểu Tuyết, mẹ có thể ôm cháu được rồi.” Bà Lục
tính toán.

“Ôi, chẳng có biện pháp chịu nổi mẹ. Mẹ thiên vị
anh con như thế, bảo sao anh ấy có thể làm ra chuyện hoang đường như
vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, con nhìn bộ dạng Trình Mai
Tây thực sự có chút đau lòng, cô ấy thành ra thế này đều là anh con
hại.” Lục Tử Khanh tự trách.

Bà Lục bĩu môi: “Ai bảo nó không giỏi, cũng không sinh cháu đích tôn cho mẹ, nếu nó có khả năng đẻ một
đứa, mẹ cũng chiều theo nó mọi bề, chính nó không có bản lĩnh, còn trách ai.”

“Cô ấy cũng không phải bẩm sinh không thể có con, cô
ấy vừa kết hôn cũng có mang thai, khi đó điều kiện trong nhà không tốt,
cô ấy bàn với anh con xong mới bỏ, giờ mẹ đều đổ trách nhiệm lên đầu cô
ấy là không công bằng.” Lục Tử Khanh muốn nói rõ phải trái với bà Lục.

“Lúc ba mẹ sinh con chắc điều kiện tốt? Con với anh con chẳng phải vẫn rắn
chắc khỏe mạnh, hơn nữa, điều kiện tốt rồi, nhà mua rồi, xe cũng mua
rồi, sao không có bầu? Nói cho cùng, là nó không có cái phúc đó, nó với
anh con duyên phận cũng chỉ có thế, anh con chắc chắn là người phải cưới vợ hai lần, trước đây mẹ đi xem bói cho nó, thầy bói đã nói thế.” Bà
Lục nói vô cùng thần thánh.

“Như mẹ nói vậy, chuyện anh con giấu Trình Mai Tây đều là chuyện số mệnh, khôngtrách anh ấy?” Lục Tử Khanh nửa tin nửa ngờ.

“Đấy là đương nhiên, đã có nhất định sẽ có, không có cũng đừng cố cưỡng cầu, Trình Mai Tây á, chính là tính tình mạnh mẽ số mệnh không đủ mạnh a.”
Bà Lục nói xong đứng dậy đi vào.

“Mẹ, mợ làm sao thế? Sao gặp chúng con cũng không nói gì? Có phải mợ không thích chúng con không?”
Cuối cùng cô chị gái Trương Ngữ Hoan cũng tìm được cơ hội nói chen vào.

“Không phải không thích các con, mà là mợ bị ốm, chờ mợ khỏi ốm sẽ cùng chơi
với các con.” Lục Tử Khanh tiện miệng trả lời Trương Ngữ Hoan.

“Các con muốn mợ bây giờ, hay là muốn dì Tiểu Tuyết làm mợ các con?” Bà Lục quay lại nắm tay Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc.

“Đương nhiên là dì Tiểu Tuyết rồi.” Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc trăm miệng một lời.

Lục Tử Khanh và bà Lục nhìn nhau, Lục Tử Khanh mở miệng hỏi: “Vì sao, chẳng lẽ mợ đối với các con không tốt à?”

“Cũng không phải không tốt. Mỗi lần mợ về nhà cũng mua cho bọn con quần áo,
đồ ăn ngon, lại cho bọn con tiền mừng tuổi. Nhưng mà, mợ vừa đến là vào
phòng bếp, hơn nữa đối xử với người khác cũng lạnh lùng, không như dì
Tiểu Tuyết, chơi cùng bọn con, nói chuyện phiếm với bọn con, hơn nữa,
con cho chúng con mỗi đứa một bao lì xì to!” Trương Ngữ Hoan vừa nói
xong đã bị Trương Ngữ Nhạc che miệng.

Trương Ngữ Nhạc hô lớn: “Dì Tiểu Tuyết không phải đã nói rồi à? Để chúng ta đừng nói cho mẹ
chuyện tiền lì xì. Số tiền này là quỹ làm đẹp của chúng ta, để chúng ta
mua đồ trang điểm nhỏ nhỏ xinh xinh chúng ta thích.”

Trương Ngữ Nhạc buồn rầu: “ Em không cẩn thận lỡ miệng.”

Lục Tử Khanh đưa tay ra, hai chị em không tình nguyện mà đưa bao lì xì vào
tay Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh vừa mở ra đã giật mình, Cốc Thư Tuyết này ra tay quả là hào phóng, cả đứa trẻ con bé như vậy cũng lấy lòng, thực
sự là dùng hết tâm kế. Vào dịp Tết, bình thường Trình Mai Tây chỉ cho
hai đứa trẻ 500 đồng tiền mừng tuổi, hơn nữa ba mẹ biết cũng phải giao
nộp lên.

Sợ CướiTác giả: Tân Di ChỉTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một buổi chiều mùa đông , tài xế Tiểu Lý của tập đoàn thương mại Nam Thiên đang lái một chiếc xe bám đầy bụi , từ từ tiến vào khu nhà của Phó giám đốc phòng tài vụ Trình Mai Tây , nhẹ nhàng dừng xe dưới lầu, mới cẩn thận đánh thức Trình Mai Tây: " Cô Trình , đến nhà rồi , mau tỉnh lại đi!" Trình Mai Tây từ từ mở mắt, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bởi vì đường dài bôn ba, hơi có chút loạn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp . Trình Mai Tây nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá xanh mướt bên đường làm cho mệt nhọc vất cả của mấy ngày đi đường nhất thời biến mất hơn phân nửa, đáng lẽ ngày mai mới xong việc nhưng hôm nay cô tranh thủ làm xong về sớm , cảm giác về nhà thật tốt. Công việc thành công , ở nhà ôn nhu hiền huệ , vẫn là định nghĩa hoàn hảo của Trình Mai Tây về mình . Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đây là món quà kỉ niệm năm năm ngày cưới mà Lục Tử Minh tặng cho cô , kim chỉ giờ đang chỉ bốn giờ chiều, thật là một thời điểm hoàn hảo.Bây giờ về nhà làm… Xe vừa đi, bà Lục liền oán trách Lục Tử Khanh: “Con làm sao để Tiểu Tuyết cũng đi thành phố T? Mẹ Trình Mai Tây xem chừng cũng không dễ chọc, nhỡ đâu bọn họ làm ầm lên, làm bị thương cháu mẹ thì phải làm sao?”“Mẹ chỉ nghĩ cháu trai, mẹ trừ cháu trai còn biết gì nữa? Mẹ xem đi, mỗi ngày mẹ ầm ĩ phải bế cháu, giờ thì tốt rồi, anh làm cái việc hoang đường kia, Trình Mai Tây lại thành ra như thế, qua năm mới, còn phải chạy đi bệnh viện thành phố T, nếu không phải mỗi ngày mẹ lải nhải bên tai anh ấy, cũng sẽ không thành ra thế này.” Lục Tử Khanh thầm oán bà Lục.“Hừ, có trách thì trách năm đó con giới thiệu người vợ này cho anh con. Mẹ vẫn nhìn không quen cái tính ngang ngược của nó, anh con một người đàn ông Đông Bắc, cả ngày bị nó bắt nạt không ngóc được đầu dậy, mẹ mà biết chẳng bằng tìm vợ cho nó ở Thẩm Dương này, mẹ chắc chắn đã có cháu trai mập mạp rồi. Trình Mai Tây thành ra như vậy, nó phải nhanh chóng li hôn với Trình Mai Tây, cưới Tiểu Tuyết, mẹ có thể ôm cháu được rồi.” Bà Lục tính toán.“Ôi, chẳng có biện pháp chịu nổi mẹ. Mẹ thiên vị anh con như thế, bảo sao anh ấy có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, con nhìn bộ dạng Trình Mai Tây thực sự có chút đau lòng, cô ấy thành ra thế này đều là anh con hại.” Lục Tử Khanh tự trách.Bà Lục bĩu môi: “Ai bảo nó không giỏi, cũng không sinh cháu đích tôn cho mẹ, nếu nó có khả năng đẻ một đứa, mẹ cũng chiều theo nó mọi bề, chính nó không có bản lĩnh, còn trách ai.”“Cô ấy cũng không phải bẩm sinh không thể có con, cô ấy vừa kết hôn cũng có mang thai, khi đó điều kiện trong nhà không tốt, cô ấy bàn với anh con xong mới bỏ, giờ mẹ đều đổ trách nhiệm lên đầu cô ấy là không công bằng.” Lục Tử Khanh muốn nói rõ phải trái với bà Lục.“Lúc ba mẹ sinh con chắc điều kiện tốt? Con với anh con chẳng phải vẫn rắn chắc khỏe mạnh, hơn nữa, điều kiện tốt rồi, nhà mua rồi, xe cũng mua rồi, sao không có bầu? Nói cho cùng, là nó không có cái phúc đó, nó với anh con duyên phận cũng chỉ có thế, anh con chắc chắn là người phải cưới vợ hai lần, trước đây mẹ đi xem bói cho nó, thầy bói đã nói thế.” Bà Lục nói vô cùng thần thánh.“Như mẹ nói vậy, chuyện anh con giấu Trình Mai Tây đều là chuyện số mệnh, khôngtrách anh ấy?” Lục Tử Khanh nửa tin nửa ngờ.“Đấy là đương nhiên, đã có nhất định sẽ có, không có cũng đừng cố cưỡng cầu, Trình Mai Tây á, chính là tính tình mạnh mẽ số mệnh không đủ mạnh a.” Bà Lục nói xong đứng dậy đi vào.“Mẹ, mợ làm sao thế? Sao gặp chúng con cũng không nói gì? Có phải mợ không thích chúng con không?” Cuối cùng cô chị gái Trương Ngữ Hoan cũng tìm được cơ hội nói chen vào.“Không phải không thích các con, mà là mợ bị ốm, chờ mợ khỏi ốm sẽ cùng chơi với các con.” Lục Tử Khanh tiện miệng trả lời Trương Ngữ Hoan.“Các con muốn mợ bây giờ, hay là muốn dì Tiểu Tuyết làm mợ các con?” Bà Lục quay lại nắm tay Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc.“Đương nhiên là dì Tiểu Tuyết rồi.” Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc trăm miệng một lời.Lục Tử Khanh và bà Lục nhìn nhau, Lục Tử Khanh mở miệng hỏi: “Vì sao, chẳng lẽ mợ đối với các con không tốt à?”“Cũng không phải không tốt. Mỗi lần mợ về nhà cũng mua cho bọn con quần áo, đồ ăn ngon, lại cho bọn con tiền mừng tuổi. Nhưng mà, mợ vừa đến là vào phòng bếp, hơn nữa đối xử với người khác cũng lạnh lùng, không như dì Tiểu Tuyết, chơi cùng bọn con, nói chuyện phiếm với bọn con, hơn nữa, con cho chúng con mỗi đứa một bao lì xì to!” Trương Ngữ Hoan vừa nói xong đã bị Trương Ngữ Nhạc che miệng.Trương Ngữ Nhạc hô lớn: “Dì Tiểu Tuyết không phải đã nói rồi à? Để chúng ta đừng nói cho mẹ chuyện tiền lì xì. Số tiền này là quỹ làm đẹp của chúng ta, để chúng ta mua đồ trang điểm nhỏ nhỏ xinh xinh chúng ta thích.”Trương Ngữ Nhạc buồn rầu: “ Em không cẩn thận lỡ miệng.”Lục Tử Khanh đưa tay ra, hai chị em không tình nguyện mà đưa bao lì xì vào tay Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh vừa mở ra đã giật mình, Cốc Thư Tuyết này ra tay quả là hào phóng, cả đứa trẻ con bé như vậy cũng lấy lòng, thực sự là dùng hết tâm kế. Vào dịp Tết, bình thường Trình Mai Tây chỉ cho hai đứa trẻ 500 đồng tiền mừng tuổi, hơn nữa ba mẹ biết cũng phải giao nộp lên.

Chương 77: Thu mua tất cả (Phần 1)