“Kỳ thực, mọi chuyện không cần khó khăn như vậy.” Tiểu Chu nói, chậm rãi đưa cánh tay ra. Tay y rất đẹp, đầu ngón tay đỏ hồng, da trắng ngần, ngón tay thon dài, giống như hoa lan nở giữa đêm khuya. “Ý của Nghiêm đại nhân là…” – Phó Vãn Đăng phủ thân mình che nửa mặt bàn, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu, giữa mi tâm y là điểm hồng chí thấp thoáng, vô cùng quyết rũ song cũng ẩn vài phần sát khí. Tiểu Chu nhếch khóe môi, tựa như là muốn nói gì đó. Phó Vãn Đăng biết y khó xử, liền một tay chỉ thiên địa nói: “Việc này cơ mật, nếu như để người thứ ba biết được, ngươi cứ cắt lưỡi ta đi.” Tiểu Chu thản nhiên nói: “Người khác như vậy, nhưng Thánh Thượng, ta thật không biết đối phó thế nào.” Phó Vãn Đăng nở nụ cười: “Ngươi không nói, ta không nói, Thánh Thượng mặc dù tai mắt khắp nơi, cũng không thể hiểu rõ ngọn ngành.” Tiểu Chu một lúc lâu sau mới nói: “Vậy, rõ ràng —— chính là muốn chừa cho hắn một con đường sống.” Phó Vãn Đăng đè thấp thanh âm nói: “Nghiêm đại nhân từ khi nào biến…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...