Đêm khuya tĩnh mịch, trên đường không một bóng người qua lại. Bầu trời âm u, tựa hồ như mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào, vậy nên chẳng ai có ý định ra ngoài vào giữa đêm. Nửa đêm… Hầu gia phủ đệ. Mùi máu tươi nồng đậm. Không hiểu trong phủ lớn như vậy rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì? Phủ đệ vốn rất tráng lệ. Trong phạm vi mấy dặm gần đó đều là địa bàn của Hầu gia. Vì chủ nhân Hầu gia ưa sự thanh tĩnh nên xung quanh dân cư thưa thớt, tất yếu chẳng mấy ai nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết kia. ―Húc Nhi! Đi mau! Không cần lo cho ta, đi mau! Một thiếu phụ mặc cẩm y, người đẫm máu, đang ra sức bảo vệ đứa bé trong lòng, nàng muốn đứa nhỏ thừa dịp hỗn loạn mà thoát ra khỏi cái địa ngục này. Nhi tử của nàng dù đã là một thiếu niên, nhưng vẫn chưa chững chạc, căn bản không phải đối thủ của những kẻ độc ác đó. Nhi tử của nàng nhất định phải sống sót, phải báo thù cho họ. Một nhà trung liệt lại bị kẻ xấu hãm hại, vị Quân chủ ngu ngốc kia rốt cuộc là muốn ép bọn họ gánh vác chuyện gì?…
Tác giả: