Trên con đường núi nhỏ xuất hiện một cái xe lừa kéo, lộc cộc chạy về phía trước. Thạch Hoài Sơn ngồi trên ván xe, thỉnh thoảng dịch góc chăn cho người đang nằm bên cạnh. Giờ đã vào thu, gió vô cùng mát mẻ. Đường nhỏ gồ ghề không bằng phẳng. Xe kéo xóc nảy lên theo, người ngồi trên xe thỉnh thoảng lắc lư một chút. Thạch Hoài Sơn che đầu của y, sợ bị xóc rồi hướng về phía lão hán đánh xe hô: “Lưu tam thúc, đi chậm một chút, xóc quá.” Lưu tam thúc quay lại nhìn Thạch Hoài Sơn một cái, cười nói: “Cũng biết che chở rồi sao, nhưng không chậm được nữa, ngươi thấy mặt trời sắp xuống núi chưa? Nếu không đi nhanh thì đoạn đường sau rất nguy hiểm, chậm nữa có thể gặp sói đấy!” Thạch Hoài Sơn cũng biết đường núi buổi tối không an toàn liền không nói gì nữa, chẳng qua là càng che chở người ở trên. Lưu tam thúc vừa ghé mắt nhìn qua tiểu ca nhi trên xe, nghĩ thầm, cũng không trách được Thạch Hoài Sơn lại che chở như vậy, lớn lên thoạt nhìn đẹp mắt, là tiểu ca nhi nhà quan nuôi ra đúng là không giống…
Tác giả: