Thời điểm mà đồng chí Kỷ Hoài gọi điện thoại tới , ta đang ở thư viện cùng Đường Duy Cầm thân thân thiết thiết , cho nên khi có cảm giác được điện thoại của mình rung, trong lòng ta thật là không thoải mái, nhưng là vừa thấy báo hiệu trên màn hình, trong lòng ta lại là thiên đại ai oán. “Tô nhuận! Con mau về nhà, có chuyện tốt đây!” Mỗi lần đồng chí Kỷ Hoài gọi điện thoại đều giống như ăn no rửng mỡ , phải gọi là trung khí mười phần, thế cho nên, dù chỉ nói chuyện qua điện thoại của ta nhưng đã có rất nhiều người nghe được , ta xấu hổ cười cười với bạn học xung quanh , sau đó nhỏ giọng nói với Đường Duy Cầm , “Cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?” Đường Duy Cầm dùng hàm răng trắng noãn nhỏ xinh của cậu ấy , cắn cắn cái môi thắm màu son kia , sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu, đứng dậy hướng về phía mọi người cúi đầu ba cái , miệng đọc thuộc lòng , “Thực xin lỗi, quấy rầy các bạn.” Ta tán dương nhìn Đường Duy Cầm, vỗ vỗ cái mông của cậu ta, rồi cười cười. Đường duy cầm lập tức đỏ mặt , rất…
Tác giả: