Tác giả:

Người ta nói cô điên. Người ta nói cô tâm thần. Nhưng chỉ là “người ta” nói. Lời đồn bao giờ c*̃ng là lời vô căn cứ, đa số đều không phải là sự thật. Nhưng ở đây, nó chỉ đúng một phần. Trong một căn nhà nhỏ trên con phố hẹp, có một cô gái mười bảy tuổi đang ngồi tựa mình vào thành cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài giàn hoa giấy trước mắt. Đôi mắt lim dim vẻ hờ hững cứ nhìn vào một điểm vô định trong không trung, chẳng có vẻ gì là muốn lay chuyển. Trông cô thật buồn rầu. Bình Nhi, một cô gái có mái tóc dài xõa đến tận chân váy trên gối, tóc đen như gỗ mun. Đôi mắt long lanh với hàng mi dài quyến rũ. Môi chúm chím như cánh hoa đào vương trên khuôn mặt nhỏ xinh ấy. Làn da trắng khiến hai má lúc nào c*̃ng ửng đỏ. Nhìn tổng thể, cô như nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích. Nhưng sẽ không có gì đáng nói nếu cô không mắc căn bệnh trầm cảm quái ác. Căn bệnh…

Truyện chữ