【 Gió lạnh thấu xương mang theo luồng khí lạnh lẽo gào thét thổi qua, Vạn Nhận Luân mái tóc đen tựa như cánh bướm lúc hoàng hôn, toàn thân hắn đều treo ngoài vách núi, chỉ có một cánh tay chằng chịt vết thương trở thành điểm liên kết duy nhất của hắn với vách núi kia. Mà cánh tay đó, đang bị chân của Vũ Vô Chính không ngừng đè nghiến, máu tươi trườn xuống như ký hiệu của trớ chú, cuốn theo bụi đất, thê thảm vô cùng. Vạn Nhận Luân biết, mình không kiên trì được lâu nữa. Hắn nhìn đôi mắt không mang theo chút cảm xúc nào của Vũ Vô Chính, cõi lòng lạnh lẽo. “Vì sao?” Vạn Nhận Luân không rõ sao lại bị người yêu bức đến nông nỗi này. Câu trả lời của Vũ Vô Chính là một cái đạp thật mạnh, Vạn Nhận Luân rốt cuộc không chống đỡ được nữa, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt mang theo biểu cảm không cam lòng của hắn trong giây lát biến mất trong trời đất… Không còn để lại chút vết tích nào… 】 Âm cuối cùng của bàn phím kết thúc, bộ ngược văn cao H cẩu huyết《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》chính thức xong xuôi. Đang…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...