Tác giả:

Bốn năm rồi, cuối cùng tôi vẫn phải đến thành phố ấy, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh. Không trốn tránh được hay là không muốn trốn tránh? Suy nghĩ và tình cảm của con người phức tạp như vậy, làm sao có thể hiểu tường tận? Không thể nào cắt đứt, và càng gỡ thì càng rối. Chín giờ sáng, tôi đúng giờ bước vào công ty. Vừa mới ngồi xuống, một cốc trà đã được đưa lên. Trợ lý đang nhìn tối lấy lòng, tuy thầm thở dài nhưng tôi vẫn phải dịu giọng nói với cậu ta: "Làm ơn pha cho tôi một ly cà phê được không? Tối qua thức khuya quá, hôm nay tinh thần không được tốt". Trợ lý không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng trà nước. Những người quen trong công ty đều biết tôi trước giờ đều không ăn sáng, lại càng không uống trà, nhưng cà phê là thứ chẳng bao giờ thiếu được. Tiểu Vương là sinh viên mới ra trường tới thử việc, làm trợ lý cho tôi chưa đầy một tuần. Hằng ngày cậu ta đều đến sớm hơn, pha sẳn trà chờ tôi. Tôi không có thói quen phê bình trực tiếp giống như những cấp trên khác mà lúc nào cũng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...