Thời kỳ thịnh thế, trong chốn hoàng cung sâu thẳm, cơn mưa to tầm tã bao trùm lấy hoàng thành, ánh đèn lồng khuất sau màn mưa, mờ nhạt như đã trải qua mấy kiếp, ở dãy hành lang phía xa có một nhóm cung nhân ảm đạm bước vào “Tuyết Hoa Cung” . Tiếng mưa rơi giấu được tiếng bước chân nhưng lại không giấu được sát khí trên người trên người họ. Bỗng nhóm cung nhân kia đột ngột dừng bước, tất cả cùng đưa mắt nhìn về phía cuối hành lang, nơi có một ngươi đang lẳng lặng đứng ngắm mưa, đêm tối vắng lặng đang bao phủ cũng không che giấu được phong thái tao nhã của nàng. “Tuyết phu nhân.” Tử Vũ khẽ gọi. Dường như nàng không nghe thấy, đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn về phía mưa như trước, có vài hạt mưa hắt vào, ngưng tụ thành những giọt nước chảy dài xuống cổ. Ánh đèn lay lắt trong gió khiến bầu không khí càng thêm phần lạnh lẽo. Tử Vũ tiến lên một bước, nâng cao khay rượu độc: “Đây là rượu Đế Quân ban cho phu nhân.” Nàng vẫn ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, chỉ khi nhìn rõ mới phát hiện sắc mặt…
Tác giả: