Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn, chiếu những tia nắng vào trong phòng, Tần Tử Tấn từ trong mơ ngủ tỉnh lại, dư vị của việc say rượu vẫn còn đọng lại. Đầu anh đau buốt, dần dần khôi phục sự thanh tỉnh. Nhìn bốn phía, căn phòng đơn giản, vật dụng trong phòng cũng rất đơn giản và chỉ là những thứ khá cần thiết, vừa nhìn đã hiểu ngay, đây là một khách sạn nhỏ. Mở chăn ra, nhìn xuống, anh phát hiện người mình không một mảnh vải che thân (Kat: oa oa, mở cửa sổ ra cho ta nhìn lén với tác giả!; Tác giả: *đạp* lo edit đi!), trên mặt ga giường hỗn độn, không cách nào bỏ qua trong tầm mắt vết máu đỏ tươi. Trong đầu anh cơn đau đầu lại dấy lên, cố gắng hồi tưởng lại tối hôm qua chuyện gì đã phát sinh, nhưng ấn tượng lại rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh vì chuyện phiền lòng trong nhà, đến quán bar uống say, về sau xảy ra chuyện gì đều không nhớ ra. Tần Tử Tấn không khỏi tự trách, anh sao lại để cho bản thân mình say mèm, còn để cho loại chuyện tình một đêm này xảy ra với mình, mà lại là…
Tác giả: