Lúc Tống Phi Lan hôn mê là cuối mùa thu, khi tỉnh lại thì trời đã vào đông, tính ra cậu ngủ hơn một tháng. Bên ngoài gió xoáy từng cơn, rít gào như muốn đập vỡ cửa sổ thủy tinh. Thời điểm Tống Phi Lan mở mắt, ký ức của cậu chỉ dừng lại tại tối hôm đó khi cậu vung nắm đấm lên, không hề ý thức được thân thể mình đã có sự thay đổi lớn. Cậu cho rằng cấp dưới của bố đã xử lý chuyện mình đánh nhau hôm ấy, lấy trình độ trăm công nghìn việc của Tống Đông Lai, cộng thêm ba năm trước, em trai của cậu, Tống Phi Khanh chào đời, người cha vốn không biết trên đời này còn có một luật gọi là “hôn nhân một vợ một chồng” kia của Tống Phi Lan còn chẳng thèm quản cậu quậy phá trong trường học thế nào. Tống Phi Lan xoay xoay cổ, lắc đầu mấy cái, nằm lâu lắm rồi, người có chút cứng ngắc, chỉ có hai mắt coi như linh hoạt. Cậu quét một vòng trong phòng bệnh, chợt nhìn thấy có người đang ngồi bên cạnh giường mình. Gương mặt nhìn nghiêng của người nọ rất đẹp, cơ thể cường tráng, trên mũi là một cặp kính gọng…
Tác giả: