Trần Thiên Tường giả vờ uống bia, âm thầm quét mắt một vòng qua mấy tên đú đởn tìm vui trong quán rượu. Vẫn thấy không thích …… Anh buồn bực nốc rượu. Đương nhiên sẽ không lộ ra bên ngoài, vẫn là eo thon lưng thẳng, nét mặt nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khí thế đều là ‘muốn sống chớ gần’ khiến người sợ hãi, anh ngồi một mình nơi góc chéo quầy bar, người xung quanh đều tránh xa ba bước, nhiệt độ chỗ đó quả thật thấp hơn bình thường. “Tôi nói, anh Tường à, chỉ cần anh vừa đến, mấy cái máy lạnh của quán liền được nghỉ ngơi.” Pha chế viên La Hiểu nhìn soái ca băng lãnh một mình uống rượu nửa ngày, không một ai dám đến gần, thật sự lãng phí đến mức không thể làm ngơ, bèn dựa vào quầy bar nghiêng đầu nhìn anh. Áo thun đen bao lấy cơ ngực phồng rắn chắc, da thịt màu lúa mạch bao lấy xương quai xanh tuyệt đẹp, khêu gợi làm người ta hận không thể đè xuống cắn một ngụm lớn. “Anh Tường, mấy nhóm tiểu thụ bên kia nhìn anh như sắp thèm chết rồi, nếu anh chịu làm 1, tôi cam đoan bạn…
Tác giả: