Hôm ấy là một buổi chiều có ánh tà dương vàng óng rực rỡ, mãi mãi hắn cũng không bao giờ quên đi cái ngày định mệnh ấy. Khi chiếc xe hơi lạ đậu lại trước cổng cô nhi viện thì đã có sự thay đổi to lớn số phận của một đứa trẻ mồ côi. Tài xế bước ra mở cửa cho một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi tuổi ăn mặc sang trọng. Gương mặt ông ánh đầy vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày tìm kiếm vô vọng. Mắt nhìn cổng cô nhi viện số 7 này, ông ấy không biết mình có thể chịu thêm thất vọng nào nữa không thì trợ lí ở sau nói… - Thưa giám đốc, đây là cô nhi viện cuối cùng của tỉnh. Chiều nay chúng ta phải về lại thành phố để kịp chuyến bay rạng sáng mai. - Tôi biết rồi anh Trương! Ông ấy nhìn rồi bước vào trong. Những đứa trẻ mang cặp mắt tròn xoe lạ lẫm nhìn vị giám đốc đó đi gặp viện trưởng. Trong đám có một cậu nhóc cứ ngẩn ra nhìn bộ đồ vest trắng đẹp đẽ, tinh tươm của ông ấy. Như một ý niệm giản đơn nảy ra trong đầu vì bộ áo sang trọng kia thay đổi cả đời cậu nhóc. - Cô nhi viện chúng tôi không có nhận…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...