Lúc Thường Hi tỉnh lại đầu còn có chút chóng mặt. Trước mắt là ánh sáng màu ngân bạch phảng phất như băng tuyết, trong mũi tràn mùi đặc trưng của bùn đất, cái trán lạnh thấu xương, Thường Hi không nhịn được than nhẹ một tiếng, đầu váng mắt hoa dưới k*ch th*ch của cái lạnh mà thanh tỉnh một ít. Xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, dường như trong phút chốc, cả thế giới này tràn đầy âm thanh kêu vang của côn trùng cùng tiếng xào sạt của lá cây, Thường Hi thật cẩn thận ngẩng đầu, lại thấy một thế giới màu ngân bạch mênh mông mà thanh lãnh, vắng lặng. Ánh sáng ảm đạm chiếu lên người cậu, kéo ra một cái bóng thật dài, mà trong cả thế giới, trừ bỏ cậu cùng cái bóng của chính mình thì chỉ còn một gốc cây kỳ lạ, to lớn khác thường cách đó không xa. Có lẽ đây là cây quế…. Thường Hi nhìn đám lá cây trong suốt như ngọc bích được mài dũa, chạm khắc tinh vi mà suy nghĩ trong lòng. Trong sân nhà cậu cũng có một gốc quế, tuy không bằng cái cây vừa hùng vĩ vừa đẹp đẽ hiếm thấy trước mặt này, nhưng cứ mỗi…

Truyện chữ