Tại thành phố này, hệ thống cầu vượt thuận tiện và thông suốt đến khắp nơi, nhìn từ trên cao, trông nó như một đóa hoa cúc với những cánh hoa nở lộn xộn. Vào giờ cao điểm, dòng xe cộ chậm chạp nhích từng chút một, khí thải từ trên cao dạt xuống, cộng thêm tiếng ồn khiến con người như muốn phát điên. Nhưng khi chiều buông, thành phố bắt đầu lên đèn, mọi thứ như được ban cho phép màu, những cây cầu vượt trở nên rực rỡ, lộng lẫy và trở thành biểu tượng trong những cuốn sổ tay du lịch của thành phố. Tắm mình trong sự giao thoa của vô số ánh đèn xe, đèn đường, đèn led, đèn neon… trụ cầu nặng nề vụt biến mất, khối bê tông rắn chắc cũng được che khuất, trông cây cầu như lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn xứng đáng được coi là biểu tượng của thành phố. Vành đai một, vành đai hai, vành đai ba, vành đai bốn… Liệu những con người trẻ tuổi sống trong các “vành đai” kia có từng ngờ rằng phần lớn hạnh phúc của họ lại được định nghĩa bởi những cây cầu vượt đó? Nhà của Hà Thái Hồng nằm trên đường…
Chương 43: End
Thành Phố Hoang VắngTác giả: Thi Định NhuTruyện Ngôn TìnhTại thành phố này, hệ thống cầu vượt thuận tiện và thông suốt đến khắp nơi, nhìn từ trên cao, trông nó như một đóa hoa cúc với những cánh hoa nở lộn xộn. Vào giờ cao điểm, dòng xe cộ chậm chạp nhích từng chút một, khí thải từ trên cao dạt xuống, cộng thêm tiếng ồn khiến con người như muốn phát điên. Nhưng khi chiều buông, thành phố bắt đầu lên đèn, mọi thứ như được ban cho phép màu, những cây cầu vượt trở nên rực rỡ, lộng lẫy và trở thành biểu tượng trong những cuốn sổ tay du lịch của thành phố. Tắm mình trong sự giao thoa của vô số ánh đèn xe, đèn đường, đèn led, đèn neon… trụ cầu nặng nề vụt biến mất, khối bê tông rắn chắc cũng được che khuất, trông cây cầu như lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn xứng đáng được coi là biểu tượng của thành phố. Vành đai một, vành đai hai, vành đai ba, vành đai bốn… Liệu những con người trẻ tuổi sống trong các “vành đai” kia có từng ngờ rằng phần lớn hạnh phúc của họ lại được định nghĩa bởi những cây cầu vượt đó? Nhà của Hà Thái Hồng nằm trên đường… Vài tháng sau, Thái Hồng bỗng dưng nhận được một bưu điện được gửi đến từ Tứ Xuyên, trên đó không ghi tên người gửi, nét chữ cũng xa lạ.Trong bưu kiện có một hộp gỗ sơn đỏ, rất nhỏ, nhưng hơi nặng.Mở ra xem, bên trong có một viên đá.Không phải thủy tinh, không phải ngọc, cũng chẳng phải đá cuội, mà là một viên nham thạch rất đỗi bình thường.Trong hộp kèm theo một mẩu giấy:“Đông Lâm từng nói, cái này là để lại cho em.” Ký tên Tần Vị. Không có số điện thoại, cũng không có địa chỉ liên lạc.Cô vội vàng mở máy tính lên, gõ ba chữ “núi Minya Konka” vào thanh tìm kiếm của Google để tìm kiếm tin tức về Tô Đông Lâm, rất nhanh sau đó phát hiện ra một bản tin:Ngày Mười ba tháng Năm, ba thành viên đội leo núi đến từ California – Mỹ sau khi trèo l*n đ*nh núi Minya Konka ở tỉnh Tứ Xuyên đã gặp phải sương mù dày đặc, và mất liên lạc với căn cứ trên đường xuống núi. Công an địa phương cùng với hai người vốn là huấn luyện viên cũ của đội leo núi quốc gia sau khi tiến hành tìm kiếm trong suốt ba ngày đã phát hiện cả ba thành viên đã gặp nạn. Được biết một trong ba người gặp nạn nguyên là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyên Hựu, nhà doanh nghiệp trẻ nổi tiếng, anh Tô Đông Lâm…Đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ, tay mân mê những hạt đá xù xì trên viên nham nhạch, Thái Hồng đau lòng nghĩ, Đông Lâm chắc chắn đã nhìn thấy quang cảnh đẹp đẽ nhất rồi.Và giờ đây, thành phố F trong lòng cô đã trở thành một thành phố hoang vắng…
Vài tháng sau, Thái Hồng bỗng dưng nhận được một bưu
điện được gửi đến từ Tứ Xuyên, trên đó không ghi tên người gửi, nét chữ cũng xa
lạ.
Trong bưu kiện có một hộp gỗ sơn đỏ, rất nhỏ, nhưng
hơi nặng.
Mở ra xem, bên trong có một viên đá.
Không phải thủy tinh, không phải ngọc, cũng chẳng phải
đá cuội, mà là một viên nham thạch rất đỗi bình thường.
Trong hộp kèm theo một mẩu giấy:
“Đông Lâm từng nói, cái này là để lại cho em.” Ký tên
Tần Vị. Không có số điện thoại, cũng không có địa chỉ liên lạc.
Cô vội vàng mở máy tính lên, gõ ba chữ “núi Minya
Konka” vào thanh tìm kiếm của Google để tìm kiếm tin tức về Tô Đông Lâm, rất
nhanh sau đó phát hiện ra một bản tin:
Ngày Mười ba tháng Năm, ba thành viên đội leo núi đến
từ California – Mỹ sau khi trèo l*n đ*nh núi Minya Konka ở tỉnh Tứ Xuyên đã gặp
phải sương mù dày đặc, và mất liên lạc với căn cứ trên đường xuống núi. Công an
địa phương cùng với hai người vốn là huấn luyện viên cũ của đội leo núi quốc gia
sau khi tiến hành tìm kiếm trong suốt ba ngày đã phát hiện cả ba thành viên đã
gặp nạn. Được biết một trong ba người gặp nạn nguyên là phó tổng giám đốc của
Tập đoàn Nguyên Hựu, nhà doanh nghiệp trẻ nổi tiếng, anh Tô Đông Lâm…
Đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ, tay mân mê
những hạt đá xù xì trên viên nham nhạch, Thái Hồng đau lòng nghĩ, Đông Lâm chắc
chắn đã nhìn thấy quang cảnh đẹp đẽ nhất rồi.
Và giờ đây, thành phố F trong lòng cô đã trở thành một
thành phố hoang vắng…
Thành Phố Hoang VắngTác giả: Thi Định NhuTruyện Ngôn TìnhTại thành phố này, hệ thống cầu vượt thuận tiện và thông suốt đến khắp nơi, nhìn từ trên cao, trông nó như một đóa hoa cúc với những cánh hoa nở lộn xộn. Vào giờ cao điểm, dòng xe cộ chậm chạp nhích từng chút một, khí thải từ trên cao dạt xuống, cộng thêm tiếng ồn khiến con người như muốn phát điên. Nhưng khi chiều buông, thành phố bắt đầu lên đèn, mọi thứ như được ban cho phép màu, những cây cầu vượt trở nên rực rỡ, lộng lẫy và trở thành biểu tượng trong những cuốn sổ tay du lịch của thành phố. Tắm mình trong sự giao thoa của vô số ánh đèn xe, đèn đường, đèn led, đèn neon… trụ cầu nặng nề vụt biến mất, khối bê tông rắn chắc cũng được che khuất, trông cây cầu như lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn xứng đáng được coi là biểu tượng của thành phố. Vành đai một, vành đai hai, vành đai ba, vành đai bốn… Liệu những con người trẻ tuổi sống trong các “vành đai” kia có từng ngờ rằng phần lớn hạnh phúc của họ lại được định nghĩa bởi những cây cầu vượt đó? Nhà của Hà Thái Hồng nằm trên đường… Vài tháng sau, Thái Hồng bỗng dưng nhận được một bưu điện được gửi đến từ Tứ Xuyên, trên đó không ghi tên người gửi, nét chữ cũng xa lạ.Trong bưu kiện có một hộp gỗ sơn đỏ, rất nhỏ, nhưng hơi nặng.Mở ra xem, bên trong có một viên đá.Không phải thủy tinh, không phải ngọc, cũng chẳng phải đá cuội, mà là một viên nham thạch rất đỗi bình thường.Trong hộp kèm theo một mẩu giấy:“Đông Lâm từng nói, cái này là để lại cho em.” Ký tên Tần Vị. Không có số điện thoại, cũng không có địa chỉ liên lạc.Cô vội vàng mở máy tính lên, gõ ba chữ “núi Minya Konka” vào thanh tìm kiếm của Google để tìm kiếm tin tức về Tô Đông Lâm, rất nhanh sau đó phát hiện ra một bản tin:Ngày Mười ba tháng Năm, ba thành viên đội leo núi đến từ California – Mỹ sau khi trèo l*n đ*nh núi Minya Konka ở tỉnh Tứ Xuyên đã gặp phải sương mù dày đặc, và mất liên lạc với căn cứ trên đường xuống núi. Công an địa phương cùng với hai người vốn là huấn luyện viên cũ của đội leo núi quốc gia sau khi tiến hành tìm kiếm trong suốt ba ngày đã phát hiện cả ba thành viên đã gặp nạn. Được biết một trong ba người gặp nạn nguyên là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyên Hựu, nhà doanh nghiệp trẻ nổi tiếng, anh Tô Đông Lâm…Đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ, tay mân mê những hạt đá xù xì trên viên nham nhạch, Thái Hồng đau lòng nghĩ, Đông Lâm chắc chắn đã nhìn thấy quang cảnh đẹp đẽ nhất rồi.Và giờ đây, thành phố F trong lòng cô đã trở thành một thành phố hoang vắng…