Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…
Chương 109: Tiên đồng trong mộng
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Vân Tâm Nhược cảm giác tựa hồ mình đã ngủ một thời gian rất dài, mở hai mắt, nhìn xung quanh, nàng có cảm giác thật đúng là nàng còn chưa tỉnh giấc, màn che màu xanh nhẹ nhàng đung đưa trên đỉnh đầu, chăn được làm từ băng tàm ti đắp trên người nàng, ngay cả trong không khí cũng ẩn ẩn hương trúcNơi này không phải Phủ tướng quân,cũng không phải Vân phủLòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, đây là…..ấm áp mà nàng cảm nhận được lúc ngủ. Cảm giác thực chân thật, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tay mìnhTay nàng lúc này đang nắm một bàn tay toNàng có chút kinh ngạc. Sau đó cố hết sức nắm chặt lại bàn tay đó…..Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, ngay cả đôi mắt tựa hồ cũng u trầm hơnNàng sao lại…..không có cảm giác…..Hoàn toàn không có cảm giác? (Không cảm giác được Hàn ca đang nghĩ gì)Cảm nhận được động tác trong tay, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía giường, cùng Vân Tâm Nhược bốn mắt nhìn nhauMột cái thánh khiết, một cái thanh nhiênMột cái phiêu miểu xuất trần, một cái ôn nhuận như gióVân Tâm Nhược nhìn nam tử trước mắt, không khỏi thất thần, ý thức có chút mông lung, nàng hoài nghicó phải mình còn đang ở trong mộng không? Nếu không sao lại có thể thấy một nam tử xinh đẹp như vậy, bất giác thốt ra:“Tiên đồng…..”“Tiên đồng.” Minh Phong nhìn khuôn mặt đẹp đến mức có lẽ ánh trăng thấy cũng phải ghen tị của Tiêu Thanh Hàn, hai chữ tiên đồng quả nhiên vô cùng chính xácBất quá, nha đầu này chắc là chưa tỉnh ngủ nên mới nhìn Quốc sư thành tiên đồng, Thanh Hàn quốc sư nổi tiếng thiên hạ, khí chất thanh cao không ai bằng. Ai mà không biết, ai mà không ngưỡng mộ“Ha ha……”Minh Phong đột nhiên cười ha hả, Tiêu Thanh Hàn quét mắt liếc hắn một cái, đầy ý cảnh cáoNghe được tiếng cười, Vân Tâm Nhược nhìn về hướng phía sau Tiêu Thanh Hàn, thấy một nam tử mặc hồng y, nàng hơi nhíu mi một chút, rất khó hình dung nam tử trước mắt….Khổng tước…..không giống. Yêu tinh……cũng không phải. Gay…..cũng không có khả năng.Là cái gì nhỉ?Yêu….cái gì yêu?“Yêu nghiệt……..”Nàng đột nhiên nghĩ tới từ đó, cũng thuận miệng bật ra.“Ách……yêu nghiệt…….” Minh Phong thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết. Tuy rằng hắn thừa nhận mình quả thật có chút bản chất yêu nghiệt. Nhưng bị người ta nói thẳng ra như vậy, đúng là có chút khó tiếp thu aHơn nữa, vì sao Quốc sư là Tiên, mình lại thành yêu nghiệt chứ. Không công bằng, rất không công bằng, quá mức nặng bên này nhẹ bên kiaTiêu Thanh Hàn cười nhẹ một cái, như dòng nước thánh khiết, chậm rãi chảy vào lòng người nhìn, ôn hòa ấm áp…..Hắn nhìn về phía hai bàn tay, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng kéo tay về, ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, có chút trống rỗngKhông còn cảm giác ấm áp, Vân Tâm Nhược cũng khẽ nhắm mắt lại, hình như trong mắt có chút hơi nước, khi mở mắt ra, nàng bắt đầu nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện đây không phải là giấc mộng, là thật…..“Đây là đâu?”Nàng nghi hoặc hỏi“Phủ quốc sư, Thanh trúc viên” Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng trả lờiMinh Phong tức đến mức đỏ mặt. Nha đầu này bây giờ mới hỏi đây là đâu. Vậy nãy giờ nàng ta nghĩ cái gì vậy? Không lẽ thực sự nghĩ mình đang nằm mơ? Vậy mà Quốc sư còn có thể bình thản trả lời nàng ta, hai người này đúng là người tung kẻ hứng“Phủ quốc sư?” Vân Tâm Nhược lại đánh giá nam tử trước mắt, vừa rồi nàng nghĩ là trong mơ, mới có thể gặp được nam tử có tuyệt thế dung nhan như vậy, giờ mới phát hiện ra, trên người nam tử này có một cỗ khí chất kì lạ mà nàng chưa bao giờ gặp qua, thì ra, hắn chính là Thanh Hàn quốc sư, ý trung nhân của Vân Thiển YNhưng vì sao nàng lại ở đây? Đầu óc hỗn loạn nhất thời thanh minh lạiNgày đó, nàng bị Hồng Nhiên dụng hình, nàng nhớ trước khi mình hôn mê, hình như có người cứu nàng…..“Không cần nghĩ, là Quốc sư cứu ngươi” Minh Phong vừa bưng chén thuốc lên lại bị Thanh Hàn lấy mấtVân Tâm Nhược nhìn chén thuốc đen sì sì trước mắt, chán ghét ra mặtThực khó ngửi….. vậy lại càng khó uốngChén thuốc vẫn ở đó như cũ, Tiêu Thanh Hàn không nói câu nào, chỉ bưng chén thuốc để trước mắt nàng. Bình tĩnh nhìn Vân Tâm Nhược. Một lúc sau, Vân Tâm Nhược đành phải nhận lấy chén thuốc. Do dự nửa ngày, mới há miệng uống một ngụm toQuả thật đúng như tưởng tượng….Thực khó uống……
Vân Tâm Nhược cảm giác tựa hồ mình đã ngủ một thời gian rất dài, mở
hai mắt, nhìn xung quanh, nàng có cảm giác thật đúng là nàng còn chưa
tỉnh giấc, màn che màu xanh nhẹ nhàng đung đưa trên đỉnh đầu, chăn được
làm từ băng tàm ti đắp trên người nàng, ngay cả trong không khí cũng ẩn
ẩn hương trúc
Nơi này không phải Phủ tướng quân,cũng không phải Vân phủ
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, đây là…..ấm áp mà nàng cảm
nhận được lúc ngủ. Cảm giác thực chân thật, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tay mình
Tay nàng lúc này đang nắm một bàn tay to
Nàng có chút kinh ngạc. Sau đó cố hết sức nắm chặt lại bàn tay đó…..
Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, ngay cả đôi mắt tựa hồ cũng u trầm hơn
Nàng sao lại…..không có cảm giác…..
Hoàn toàn không có cảm giác? (Không cảm giác được Hàn ca đang nghĩ gì)
Cảm nhận được động tác trong tay, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía giường, cùng Vân Tâm Nhược bốn mắt nhìn nhau
Một cái thánh khiết, một cái thanh nhiên
Một cái phiêu miểu xuất trần, một cái ôn nhuận như gió
Vân Tâm Nhược nhìn nam tử trước mắt, không khỏi thất thần, ý thức có
chút mông lung, nàng hoài nghicó phải mình còn đang ở trong mộng không? Nếu không sao lại có thể thấy một nam tử xinh đẹp như vậy, bất giác
thốt ra:
“Tiên đồng…..”
“Tiên đồng.” Minh Phong nhìn khuôn mặt đẹp đến mức
có lẽ ánh trăng thấy cũng phải ghen tị của Tiêu Thanh Hàn, hai chữ tiên
đồng quả nhiên vô cùng chính xác
Bất quá, nha đầu này chắc là chưa tỉnh ngủ nên mới nhìn Quốc sư thành tiên đồng, Thanh Hàn quốc sư nổi tiếng thiên hạ, khí chất thanh cao
không ai bằng. Ai mà không biết, ai mà không ngưỡng mộ
“Ha ha……”Minh Phong đột nhiên cười ha hả, Tiêu Thanh Hàn quét mắt liếc hắn một cái, đầy ý cảnh cáo
Nghe được tiếng cười, Vân Tâm Nhược nhìn về hướng phía sau Tiêu Thanh Hàn, thấy một nam tử mặc hồng y, nàng hơi nhíu mi một chút, rất khó
hình dung nam tử trước mắt….
Khổng tước…..không giống. Yêu tinh……cũng không phải. Gay…..cũng không có khả năng.
Là cái gì nhỉ?
Yêu….cái gì yêu?
“Yêu nghiệt……..”Nàng đột nhiên nghĩ tới từ đó, cũng thuận miệng bật ra.
“Ách……yêu nghiệt…….” Minh Phong thiếu chút nữa bị
chính nước miếng của mình sặc chết. Tuy rằng hắn thừa nhận mình quả thật có chút bản chất yêu nghiệt. Nhưng bị người ta nói thẳng ra như vậy,
đúng là có chút khó tiếp thu a
Hơn nữa, vì sao Quốc sư là Tiên, mình lại thành yêu nghiệt chứ. Không công bằng, rất không công bằng, quá mức nặng bên này nhẹ bên kia
Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ một cái, như dòng nước thánh khiết, chậm rãi chảy vào lòng người nhìn, ôn hòa ấm áp…..
Hắn nhìn về phía hai bàn tay, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng kéo tay về, ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, có chút trống rỗng
Không còn cảm giác ấm áp, Vân Tâm Nhược cũng khẽ nhắm mắt lại, hình
như trong mắt có chút hơi nước, khi mở mắt ra, nàng bắt đầu nhìn nhìn
bốn phía, mới phát hiện đây không phải là giấc mộng, là thật…..
“Đây là đâu?”
Nàng nghi hoặc hỏi
“Phủ quốc sư, Thanh trúc viên” Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng trả lời
Minh Phong tức đến mức đỏ mặt. Nha đầu này bây giờ mới hỏi đây là
đâu. Vậy nãy giờ nàng ta nghĩ cái gì vậy? Không lẽ thực sự nghĩ mình
đang nằm mơ? Vậy mà Quốc sư còn có thể bình thản trả lời nàng ta, hai
người này đúng là người tung kẻ hứng
“Phủ quốc sư?” Vân Tâm Nhược lại đánh giá nam tử
trước mắt, vừa rồi nàng nghĩ là trong mơ, mới có thể gặp được nam tử có
tuyệt thế dung nhan như vậy, giờ mới phát hiện ra, trên người nam tử này có một cỗ khí chất kì lạ mà nàng chưa bao giờ gặp qua, thì ra, hắn
chính là Thanh Hàn quốc sư, ý trung nhân của Vân Thiển Y
Nhưng vì sao nàng lại ở đây? Đầu óc hỗn loạn nhất thời thanh minh lại
Ngày đó, nàng bị Hồng Nhiên dụng hình, nàng nhớ trước khi mình hôn mê, hình như có người cứu nàng…..
“Không cần nghĩ, là Quốc sư cứu ngươi” Minh Phong vừa bưng chén thuốc lên lại bị Thanh Hàn lấy mất
Vân Tâm Nhược nhìn chén thuốc đen sì sì trước mắt, chán ghét ra mặt
Thực khó ngửi….. vậy lại càng khó uống
Chén thuốc vẫn ở đó như cũ, Tiêu Thanh Hàn không nói câu nào, chỉ
bưng chén thuốc để trước mắt nàng. Bình tĩnh nhìn Vân Tâm Nhược. Một lúc sau, Vân Tâm Nhược đành phải nhận lấy chén thuốc. Do dự nửa ngày, mới
há miệng uống một ngụm to
Quả thật đúng như tưởng tượng….
Thực khó uống……
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Vân Tâm Nhược cảm giác tựa hồ mình đã ngủ một thời gian rất dài, mở hai mắt, nhìn xung quanh, nàng có cảm giác thật đúng là nàng còn chưa tỉnh giấc, màn che màu xanh nhẹ nhàng đung đưa trên đỉnh đầu, chăn được làm từ băng tàm ti đắp trên người nàng, ngay cả trong không khí cũng ẩn ẩn hương trúcNơi này không phải Phủ tướng quân,cũng không phải Vân phủLòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, đây là…..ấm áp mà nàng cảm nhận được lúc ngủ. Cảm giác thực chân thật, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tay mìnhTay nàng lúc này đang nắm một bàn tay toNàng có chút kinh ngạc. Sau đó cố hết sức nắm chặt lại bàn tay đó…..Đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, ngay cả đôi mắt tựa hồ cũng u trầm hơnNàng sao lại…..không có cảm giác…..Hoàn toàn không có cảm giác? (Không cảm giác được Hàn ca đang nghĩ gì)Cảm nhận được động tác trong tay, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía giường, cùng Vân Tâm Nhược bốn mắt nhìn nhauMột cái thánh khiết, một cái thanh nhiênMột cái phiêu miểu xuất trần, một cái ôn nhuận như gióVân Tâm Nhược nhìn nam tử trước mắt, không khỏi thất thần, ý thức có chút mông lung, nàng hoài nghicó phải mình còn đang ở trong mộng không? Nếu không sao lại có thể thấy một nam tử xinh đẹp như vậy, bất giác thốt ra:“Tiên đồng…..”“Tiên đồng.” Minh Phong nhìn khuôn mặt đẹp đến mức có lẽ ánh trăng thấy cũng phải ghen tị của Tiêu Thanh Hàn, hai chữ tiên đồng quả nhiên vô cùng chính xácBất quá, nha đầu này chắc là chưa tỉnh ngủ nên mới nhìn Quốc sư thành tiên đồng, Thanh Hàn quốc sư nổi tiếng thiên hạ, khí chất thanh cao không ai bằng. Ai mà không biết, ai mà không ngưỡng mộ“Ha ha……”Minh Phong đột nhiên cười ha hả, Tiêu Thanh Hàn quét mắt liếc hắn một cái, đầy ý cảnh cáoNghe được tiếng cười, Vân Tâm Nhược nhìn về hướng phía sau Tiêu Thanh Hàn, thấy một nam tử mặc hồng y, nàng hơi nhíu mi một chút, rất khó hình dung nam tử trước mắt….Khổng tước…..không giống. Yêu tinh……cũng không phải. Gay…..cũng không có khả năng.Là cái gì nhỉ?Yêu….cái gì yêu?“Yêu nghiệt……..”Nàng đột nhiên nghĩ tới từ đó, cũng thuận miệng bật ra.“Ách……yêu nghiệt…….” Minh Phong thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết. Tuy rằng hắn thừa nhận mình quả thật có chút bản chất yêu nghiệt. Nhưng bị người ta nói thẳng ra như vậy, đúng là có chút khó tiếp thu aHơn nữa, vì sao Quốc sư là Tiên, mình lại thành yêu nghiệt chứ. Không công bằng, rất không công bằng, quá mức nặng bên này nhẹ bên kiaTiêu Thanh Hàn cười nhẹ một cái, như dòng nước thánh khiết, chậm rãi chảy vào lòng người nhìn, ôn hòa ấm áp…..Hắn nhìn về phía hai bàn tay, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng kéo tay về, ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, có chút trống rỗngKhông còn cảm giác ấm áp, Vân Tâm Nhược cũng khẽ nhắm mắt lại, hình như trong mắt có chút hơi nước, khi mở mắt ra, nàng bắt đầu nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện đây không phải là giấc mộng, là thật…..“Đây là đâu?”Nàng nghi hoặc hỏi“Phủ quốc sư, Thanh trúc viên” Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng trả lờiMinh Phong tức đến mức đỏ mặt. Nha đầu này bây giờ mới hỏi đây là đâu. Vậy nãy giờ nàng ta nghĩ cái gì vậy? Không lẽ thực sự nghĩ mình đang nằm mơ? Vậy mà Quốc sư còn có thể bình thản trả lời nàng ta, hai người này đúng là người tung kẻ hứng“Phủ quốc sư?” Vân Tâm Nhược lại đánh giá nam tử trước mắt, vừa rồi nàng nghĩ là trong mơ, mới có thể gặp được nam tử có tuyệt thế dung nhan như vậy, giờ mới phát hiện ra, trên người nam tử này có một cỗ khí chất kì lạ mà nàng chưa bao giờ gặp qua, thì ra, hắn chính là Thanh Hàn quốc sư, ý trung nhân của Vân Thiển YNhưng vì sao nàng lại ở đây? Đầu óc hỗn loạn nhất thời thanh minh lạiNgày đó, nàng bị Hồng Nhiên dụng hình, nàng nhớ trước khi mình hôn mê, hình như có người cứu nàng…..“Không cần nghĩ, là Quốc sư cứu ngươi” Minh Phong vừa bưng chén thuốc lên lại bị Thanh Hàn lấy mấtVân Tâm Nhược nhìn chén thuốc đen sì sì trước mắt, chán ghét ra mặtThực khó ngửi….. vậy lại càng khó uốngChén thuốc vẫn ở đó như cũ, Tiêu Thanh Hàn không nói câu nào, chỉ bưng chén thuốc để trước mắt nàng. Bình tĩnh nhìn Vân Tâm Nhược. Một lúc sau, Vân Tâm Nhược đành phải nhận lấy chén thuốc. Do dự nửa ngày, mới há miệng uống một ngụm toQuả thật đúng như tưởng tượng….Thực khó uống……