Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…
Chương 162: Sáo gọi sói
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… "Bị thương sao?" Thanh âm của hắn thật thấp. Vặn lông mày, lại mang theo sự quan tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới.Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái, bắt lấy tay hắn đặt trên gương mặt của mình, tròng mắt trong suốt rung động. Sau đó ôm eo của hắn, vùi mặt vào ngực hắn."Thanh Hàn, ta rất nhớ ngươi."Tiêu Thanh Hàn thân thể cứng đờ, rồi sau đó từ từ buộc chặt đôi tay, ấm áp môi đặt bên tai của nàng."Ta cũng nhớ ngươi." Ánh mắt tươi cười giống như ngôi sao, ấm áp, sáng ngời.Ấm áp hơi thở, khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng trở nên ấm, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, mang theo mùi vị của hạnh phúc."Tại sao. . . . . . Ngươi không chết?" tròng mắt Mạc Trân đỏ lên, nằm trên mặt đất, ghen tỵ nhìn hai người ôm nhau.Vân Tâm Nhược nhớ giọng nói này, thân thể của nàng không khỏi khẽ run run.Đây là giọng nói từng khiến nàng cùng Thanh Hàn tách ra. Giọng nói này thiếu chút nữa khiến nàng không còn được gặp lại Thanh Hàn."Đừng sợ, có ta ở đây." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng như nước, làm nàng từ từ thanh tĩnh lại. Nàng nhắm mắt, tựa vào trước ngực của hắn, đúng vậy, có hắn ở đây, có hắn ở đây mà.Trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, Vân Tâm Nhược nhăn đầu lông mày, nàng dường như bỏ quên cái gì? Từ Tiêu Thanh Hàn trong ngực ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, lại bị Tiêu Thanh Hàn ôm vào trong ngực."Đừng động, cũng đừng nhìn." Hắn không muốn để nàng nhìn thấy tất cả hình ảnh trước mắt, nhắm mắt lại, hắn có chút hoảng hốt, nếu như không phải nghe được thanh âm của nàng, không nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, hắn thật sự sẽ diệt Mạc tộc.Nam nhân mới vừa rồi cả người sát khí như ma quỷ, nhưng bây giờ sạch sẽ bất nhiễm bất kỳ bụi trần, như thần tiên chuyển thế.Lúc này, hình ảnh nam nữ ôm nhau tựu như một bức phong cảnh tuyệt đẹp, nhàn nhạt ôn tình không ngừng truyền ra, màu sắc trong thiên địa toàn bộ phai nhạt, chỉ có bọn họ phút chốc biến thành vĩnh hằng.Ánh mặt trời từ từ phá tan màn mây, trong nháy mắt, ánh sáng b*n r* bốn phía. Khí trời tự nhiên chuyển, mới vừa rồi còn âm u sâu thẳm đã từ từ biến thành màu lam.Ánh mặt trời rửa sạch bụi bậm trong không khí, hơi thở mát mẻ từ từ cuốn đi mùi máu tanh trên tế đàn.Mọi người giống như thoát khỏi một kiếp nạn.Mạc Trân hung hăng nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, tại sao nàng ta không có chết, tại sao hắn chỉ ôn nhu với nàng ta.Nàng hận. . . . . .Từ nhỏ, nàng chính là người thiếu nữ cao quý, được tuyển làm tộc trưởng Mạc tộc, nhưng bây giờ bị hai người này làm hại cho thân bại danh liệt, về sau nàng phải sống ở Mạc tộc như thế nào đây? Đối mặt với tộc nhân của nàng thế nào đây?Tiêu Thanh Hàn,Hắn đáng chết. . . . . .ánh mắt nàng chợt lạnh lẽo. Nằm trên mặt đất, nàng nhìn toàn thân mình đầy vết máu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cây sáo trúc màu lục.Sáo trúc được ánh sáng thoáng qua, có chút quỷ dị.Tiếng sáo cất lên, thanh âm rất khó nghe. Trên không trung không ngừng truyền ra, tựa như có thể truyền tới hơn ngàn dặm.
"Bị thương sao?" Thanh âm của hắn thật thấp. Vặn lông mày, lại mang theo sự quan tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái, bắt lấy tay hắn đặt trên gương mặt của mình, tròng mắt trong suốt rung động. Sau đó ôm eo của hắn, vùi mặt vào ngực
hắn.
"Thanh Hàn, ta rất nhớ ngươi."
Tiêu Thanh Hàn thân
thể cứng đờ, rồi sau đó từ từ buộc chặt đôi tay, ấm áp môi đặt bên tai
của nàng."Ta cũng nhớ ngươi." Ánh mắt tươi cười giống như ngôi sao, ấm
áp, sáng ngời.
Ấm áp hơi thở, khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng
cũng trở nên ấm, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, mang theo mùi vị của hạnh phúc.
"Tại sao. . . . . . Ngươi không chết?" tròng mắt Mạc Trân đỏ lên, nằm trên mặt đất, ghen tỵ nhìn hai người ôm nhau.
Vân Tâm Nhược nhớ giọng nói này, thân thể của nàng không khỏi khẽ run run.
Đây là giọng nói từng khiến nàng cùng Thanh Hàn tách ra. Giọng nói này
thiếu chút nữa khiến nàng không còn được gặp lại Thanh Hàn.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng như nước, làm
nàng từ từ thanh tĩnh lại. Nàng nhắm mắt, tựa vào trước ngực của hắn,
đúng vậy, có hắn ở đây, có hắn ở đây mà.
Trong không khí truyền
đến mùi máu tươi nồng nặc, Vân Tâm Nhược nhăn đầu lông mày, nàng dường
như bỏ quên cái gì? Từ Tiêu Thanh Hàn trong ngực ngẩng mặt lên, nghiêng
đầu nhìn bên ngoài, lại bị Tiêu Thanh Hàn ôm vào trong ngực.
"Đừng động, cũng đừng nhìn." Hắn không muốn để nàng nhìn thấy tất cả hình ảnh trước mắt, nhắm mắt lại, hắn có chút hoảng hốt, nếu như không phải nghe được thanh âm của nàng, không nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, hắn
thật sự sẽ diệt Mạc tộc.
Nam nhân mới vừa rồi cả người sát khí như ma quỷ, nhưng bây giờ sạch sẽ bất nhiễm bất kỳ bụi trần, như thần tiên chuyển thế.
Lúc này, hình ảnh nam nữ ôm nhau tựu như một bức phong cảnh tuyệt đẹp, nhàn nhạt ôn tình không ngừng truyền ra, màu sắc trong thiên địa toàn bộ
phai nhạt, chỉ có bọn họ phút chốc biến thành vĩnh hằng.
Ánh mặt
trời từ từ phá tan màn mây, trong nháy mắt, ánh sáng b*n r* bốn phía.
Khí trời tự nhiên chuyển, mới vừa rồi còn âm u sâu thẳm đã từ từ biến
thành màu lam.
Ánh mặt trời rửa sạch bụi bậm trong không khí, hơi thở mát mẻ từ từ cuốn đi mùi máu tanh trên tế đàn.
Mọi người giống như thoát khỏi một kiếp nạn.
Mạc Trân hung hăng nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, tại sao nàng ta không có chết, tại sao hắn chỉ ôn nhu với nàng ta.
Nàng hận. . . . . .
Từ nhỏ, nàng chính là người thiếu nữ cao quý, được tuyển làm tộc trưởng
Mạc tộc, nhưng bây giờ bị hai người này làm hại cho thân bại danh liệt,
về sau nàng phải sống ở Mạc tộc như thế nào đây? Đối mặt với tộc nhân
của nàng thế nào đây?
Tiêu Thanh Hàn,
Hắn đáng chết. . . . . .
ánh mắt nàng chợt lạnh lẽo. Nằm trên mặt đất, nàng nhìn toàn thân mình đầy
vết máu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cây sáo trúc màu lục.
Sáo trúc được ánh sáng thoáng qua, có chút quỷ dị.
Tiếng sáo cất lên, thanh âm rất khó nghe. Trên không trung không ngừng truyền ra, tựa như có thể truyền tới hơn ngàn dặm.
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… "Bị thương sao?" Thanh âm của hắn thật thấp. Vặn lông mày, lại mang theo sự quan tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới.Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái, bắt lấy tay hắn đặt trên gương mặt của mình, tròng mắt trong suốt rung động. Sau đó ôm eo của hắn, vùi mặt vào ngực hắn."Thanh Hàn, ta rất nhớ ngươi."Tiêu Thanh Hàn thân thể cứng đờ, rồi sau đó từ từ buộc chặt đôi tay, ấm áp môi đặt bên tai của nàng."Ta cũng nhớ ngươi." Ánh mắt tươi cười giống như ngôi sao, ấm áp, sáng ngời.Ấm áp hơi thở, khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng trở nên ấm, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, mang theo mùi vị của hạnh phúc."Tại sao. . . . . . Ngươi không chết?" tròng mắt Mạc Trân đỏ lên, nằm trên mặt đất, ghen tỵ nhìn hai người ôm nhau.Vân Tâm Nhược nhớ giọng nói này, thân thể của nàng không khỏi khẽ run run.Đây là giọng nói từng khiến nàng cùng Thanh Hàn tách ra. Giọng nói này thiếu chút nữa khiến nàng không còn được gặp lại Thanh Hàn."Đừng sợ, có ta ở đây." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng như nước, làm nàng từ từ thanh tĩnh lại. Nàng nhắm mắt, tựa vào trước ngực của hắn, đúng vậy, có hắn ở đây, có hắn ở đây mà.Trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, Vân Tâm Nhược nhăn đầu lông mày, nàng dường như bỏ quên cái gì? Từ Tiêu Thanh Hàn trong ngực ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, lại bị Tiêu Thanh Hàn ôm vào trong ngực."Đừng động, cũng đừng nhìn." Hắn không muốn để nàng nhìn thấy tất cả hình ảnh trước mắt, nhắm mắt lại, hắn có chút hoảng hốt, nếu như không phải nghe được thanh âm của nàng, không nhìn thấy nàng đứng trước mặt mình, hắn thật sự sẽ diệt Mạc tộc.Nam nhân mới vừa rồi cả người sát khí như ma quỷ, nhưng bây giờ sạch sẽ bất nhiễm bất kỳ bụi trần, như thần tiên chuyển thế.Lúc này, hình ảnh nam nữ ôm nhau tựu như một bức phong cảnh tuyệt đẹp, nhàn nhạt ôn tình không ngừng truyền ra, màu sắc trong thiên địa toàn bộ phai nhạt, chỉ có bọn họ phút chốc biến thành vĩnh hằng.Ánh mặt trời từ từ phá tan màn mây, trong nháy mắt, ánh sáng b*n r* bốn phía. Khí trời tự nhiên chuyển, mới vừa rồi còn âm u sâu thẳm đã từ từ biến thành màu lam.Ánh mặt trời rửa sạch bụi bậm trong không khí, hơi thở mát mẻ từ từ cuốn đi mùi máu tanh trên tế đàn.Mọi người giống như thoát khỏi một kiếp nạn.Mạc Trân hung hăng nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, tại sao nàng ta không có chết, tại sao hắn chỉ ôn nhu với nàng ta.Nàng hận. . . . . .Từ nhỏ, nàng chính là người thiếu nữ cao quý, được tuyển làm tộc trưởng Mạc tộc, nhưng bây giờ bị hai người này làm hại cho thân bại danh liệt, về sau nàng phải sống ở Mạc tộc như thế nào đây? Đối mặt với tộc nhân của nàng thế nào đây?Tiêu Thanh Hàn,Hắn đáng chết. . . . . .ánh mắt nàng chợt lạnh lẽo. Nằm trên mặt đất, nàng nhìn toàn thân mình đầy vết máu, sau đó từ trong ngực lấy ra một cây sáo trúc màu lục.Sáo trúc được ánh sáng thoáng qua, có chút quỷ dị.Tiếng sáo cất lên, thanh âm rất khó nghe. Trên không trung không ngừng truyền ra, tựa như có thể truyền tới hơn ngàn dặm.