Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…

Chương 222: Chiến đấu với hoàng đế

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… “Hoàng thượng tới, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.” Minh phong thấy bóng áo vàng xuất hiện, quay đầu nói với Vân Tâm Nhược, chẳng qua là trong mắtkhó nén lo lắng.Tiêu cẩn du ngồi ở trong phòng cách vách, hắn nhìn mặt tường màu trắng, thở dài không thôi.Cửu đệ sẽ tỉnh, không lâu nữa cũng sắp có chuyện vui rồi.Một thị vệ đột nhiên xuất hiện, ghé vào lỗ tai hắn nói một gì đó.Ngay lập tức trên mặt hắn tràn đầy nguy hiểm, hắn cười một tiếng, mang theo tàn khốc, quay người ngồi xuống.Vân Tâm Nhược đi vào cửa.Bên trong phòng, một nam tử mặc cẩm y màu vàng ngồi trước ghế, hắnchính là ca ca thanh hàn , đương kim hoàng đế Tiêu cẩn du. Cũng làngười chia rẻ nàng và thanh hàn.Tiêu cẩn du mắt lạnh nhìn cô gái càng đi càng gần, khuôn mặt thanhtú ngũ quan, thân thể gầy gòm không mấy lượng thịt, không biết ánh mắtcửu đệ để đâu mới có thể yêu nàng. Quả thật không xứng với đệ ấy, vềphần vân thiển y, ngoài là chủ nhân phách Nguyệt, thì khuôn mặt mới xứng với thanh hàn. Nhưng là, nàng, Vân Tâm Nhược, tuyệt đối không được.“Lớn mật, thấy trẫm cư nhiên không hành lễ.” Tiêu cẩn du vỗ bàn mộtcái, hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là uy nghiêm, ánh mắt như băng như đao.Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không chút sợ hãi, không nịnh nọt.“Ngươi thạt lớn mật.” Nếu không phải là nể tình mình từng nay đã đáp ứng không giết nàng, thì hắn đã sớm lôi nàng ra ngoài giết rồi, chưatừng có người nào dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nữ nhân này thực sựkhông muốn sống mà, nếu quả thật thế, hắn không ngại tiễn nàng một đoạnđường. Đây là tự nàng chuốc lấy, không oán hắn được.Vân Tâm Nhược đứng thẳng, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh lạnh nhạt,cũng không nói lời thừa thải “Hoàng thượng, dân nữ muốn ở lại phủ quốcsư.” Thanh âm không thấp không cao. Làm cho người ta nghe có chút kínhtrong, nhưng không có nửa điểm hèn mọn.Tiêu cẩn du từ trên ghế dựa đứng lên, đi tới trước người Vân TâmNhược, mắt lạnh nhìn nàng, khóe miệng giễu cợt.”Ngươi muốn ở lại, tốt, ở lại, thì phải chết.”Hắn ước gì nàng ở lại, ai biết một ngày, minh phong sẽ không phảnbội hắn, cho nên, tốt nhất nàng phải chết. Đây mới là phương pháp xử lívẹn toàn nhất. Chỉ là hắn đã hứa rồi, cho nên, hắn sẽ giữ lời, nhưng nếu như, đây là yêu cầu của nàng, như vậy, đừng trách hắn độc ác.Thấy trong mắt Tiêu cẩn du toát ra sát ý, Vân Tâm Nhược rủ thấptròng mắt xuống, quả nhiên vô tình nhất là đế vương. Xem ra minh phongcũng bị hắn lừa, hắn chưa bao giờ có ý tha cho nàng.“Hoàng thượng thật muốn giết ta sao?” Nàng đột nhiên giương mắt nhìn thẳng tròng mắt đầy sát ý kia, không có nửa điểm sợ hãi.Tiêu cẩn du không hài lòng vẻ mặt của nữ nhân này, thanh âm lại lạnh thêm mấy phần, “Nếu như ngươi muốn chết, trẫm đương nhiên thành toàncho ngươi.”“Hoàng thượng, quên chuyện guồng nước rồi sao?” Vân Tâm Nhược mởmiệng, thấy sắc mặt Tiêu cẩn du trầm xuống. Nàng cười, nụ cười lạnhnhạt, nhìn thấu tình đời. Làm sao nàng có thể để mình chết, làm sao nàng có thể cam lòng rời xa thanh hàn. Cho nên, nàng sẽ chiếm thế chủ động,thật là may mắn, khi đó chỉ nhất thời cao hứng, hôm nay, là quân bài tốt nhất để cứu nàng.“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du ảo não một tiếng, hận cắn răng nghiến lợi. . Tất nhiên là hắn nhớ.

“Hoàng thượng tới, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.” Minh phong thấy bóng áo vàng xuất hiện, quay đầu nói với Vân Tâm Nhược, chẳng qua là trong mắt

khó nén lo lắng.

Tiêu cẩn du ngồi ở trong phòng cách vách, hắn nhìn mặt tường màu trắng, thở dài không thôi.

Cửu đệ sẽ tỉnh, không lâu nữa cũng sắp có chuyện vui rồi.

Một thị vệ đột nhiên xuất hiện, ghé vào lỗ tai hắn nói một gì đó.

Ngay lập tức trên mặt hắn tràn đầy nguy hiểm, hắn cười một tiếng, mang theo tàn khốc, quay người ngồi xuống.

Vân Tâm Nhược đi vào cửa.

Bên trong phòng, một nam tử mặc cẩm y màu vàng ngồi trước ghế, hắn

chính là ca ca thanh hàn , đương kim hoàng đế Tiêu cẩn du. Cũng là

người chia rẻ nàng và thanh hàn.

Tiêu cẩn du mắt lạnh nhìn cô gái càng đi càng gần, khuôn mặt thanh

tú ngũ quan, thân thể gầy gòm không mấy lượng thịt, không biết ánh mắt

cửu đệ để đâu mới có thể yêu nàng. Quả thật không xứng với đệ ấy, về

phần vân thiển y, ngoài là chủ nhân phách Nguyệt, thì khuôn mặt mới xứng với thanh hàn. Nhưng là, nàng, Vân Tâm Nhược, tuyệt đối không được.

“Lớn mật, thấy trẫm cư nhiên không hành lễ.” Tiêu cẩn du vỗ bàn một

cái, hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là uy nghiêm, ánh mắt như băng như đao.

Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không chút sợ hãi, không nịnh nọt.

“Ngươi thạt lớn mật.” Nếu không phải là nể tình mình từng nay đã đáp ứng không giết nàng, thì hắn đã sớm lôi nàng ra ngoài giết rồi, chưa

từng có người nào dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nữ nhân này thực sự

không muốn sống mà, nếu quả thật thế, hắn không ngại tiễn nàng một đoạn

đường. Đây là tự nàng chuốc lấy, không oán hắn được.

Vân Tâm Nhược đứng thẳng, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh lạnh nhạt,

cũng không nói lời thừa thải “Hoàng thượng, dân nữ muốn ở lại phủ quốc

sư.” Thanh âm không thấp không cao. Làm cho người ta nghe có chút kính

trong, nhưng không có nửa điểm hèn mọn.

Tiêu cẩn du từ trên ghế dựa đứng lên, đi tới trước người Vân Tâm

Nhược, mắt lạnh nhìn nàng, khóe miệng giễu cợt.”Ngươi muốn ở lại, tốt, ở lại, thì phải chết.”

Hắn ước gì nàng ở lại, ai biết một ngày, minh phong sẽ không phản

bội hắn, cho nên, tốt nhất nàng phải chết. Đây mới là phương pháp xử lí

vẹn toàn nhất. Chỉ là hắn đã hứa rồi, cho nên, hắn sẽ giữ lời, nhưng nếu như, đây là yêu cầu của nàng, như vậy, đừng trách hắn độc ác.

Thấy trong mắt Tiêu cẩn du toát ra sát ý, Vân Tâm Nhược rủ thấp

tròng mắt xuống, quả nhiên vô tình nhất là đế vương. Xem ra minh phong

cũng bị hắn lừa, hắn chưa bao giờ có ý tha cho nàng.

“Hoàng thượng thật muốn giết ta sao?” Nàng đột nhiên giương mắt nhìn thẳng tròng mắt đầy sát ý kia, không có nửa điểm sợ hãi.

Tiêu cẩn du không hài lòng vẻ mặt của nữ nhân này, thanh âm lại lạnh thêm mấy phần, “Nếu như ngươi muốn chết, trẫm đương nhiên thành toàn

cho ngươi.”

“Hoàng thượng, quên chuyện guồng nước rồi sao?” Vân Tâm Nhược mở

miệng, thấy sắc mặt Tiêu cẩn du trầm xuống. Nàng cười, nụ cười lạnh

nhạt, nhìn thấu tình đời. Làm sao nàng có thể để mình chết, làm sao nàng có thể cam lòng rời xa thanh hàn. Cho nên, nàng sẽ chiếm thế chủ động,

thật là may mắn, khi đó chỉ nhất thời cao hứng, hôm nay, là quân bài tốt nhất để cứu nàng.

“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du ảo não một tiếng, hận cắn răng nghiến lợi. . Tất nhiên là hắn nhớ.

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… “Hoàng thượng tới, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.” Minh phong thấy bóng áo vàng xuất hiện, quay đầu nói với Vân Tâm Nhược, chẳng qua là trong mắtkhó nén lo lắng.Tiêu cẩn du ngồi ở trong phòng cách vách, hắn nhìn mặt tường màu trắng, thở dài không thôi.Cửu đệ sẽ tỉnh, không lâu nữa cũng sắp có chuyện vui rồi.Một thị vệ đột nhiên xuất hiện, ghé vào lỗ tai hắn nói một gì đó.Ngay lập tức trên mặt hắn tràn đầy nguy hiểm, hắn cười một tiếng, mang theo tàn khốc, quay người ngồi xuống.Vân Tâm Nhược đi vào cửa.Bên trong phòng, một nam tử mặc cẩm y màu vàng ngồi trước ghế, hắnchính là ca ca thanh hàn , đương kim hoàng đế Tiêu cẩn du. Cũng làngười chia rẻ nàng và thanh hàn.Tiêu cẩn du mắt lạnh nhìn cô gái càng đi càng gần, khuôn mặt thanhtú ngũ quan, thân thể gầy gòm không mấy lượng thịt, không biết ánh mắtcửu đệ để đâu mới có thể yêu nàng. Quả thật không xứng với đệ ấy, vềphần vân thiển y, ngoài là chủ nhân phách Nguyệt, thì khuôn mặt mới xứng với thanh hàn. Nhưng là, nàng, Vân Tâm Nhược, tuyệt đối không được.“Lớn mật, thấy trẫm cư nhiên không hành lễ.” Tiêu cẩn du vỗ bàn mộtcái, hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là uy nghiêm, ánh mắt như băng như đao.Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không chút sợ hãi, không nịnh nọt.“Ngươi thạt lớn mật.” Nếu không phải là nể tình mình từng nay đã đáp ứng không giết nàng, thì hắn đã sớm lôi nàng ra ngoài giết rồi, chưatừng có người nào dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nữ nhân này thực sựkhông muốn sống mà, nếu quả thật thế, hắn không ngại tiễn nàng một đoạnđường. Đây là tự nàng chuốc lấy, không oán hắn được.Vân Tâm Nhược đứng thẳng, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh lạnh nhạt,cũng không nói lời thừa thải “Hoàng thượng, dân nữ muốn ở lại phủ quốcsư.” Thanh âm không thấp không cao. Làm cho người ta nghe có chút kínhtrong, nhưng không có nửa điểm hèn mọn.Tiêu cẩn du từ trên ghế dựa đứng lên, đi tới trước người Vân TâmNhược, mắt lạnh nhìn nàng, khóe miệng giễu cợt.”Ngươi muốn ở lại, tốt, ở lại, thì phải chết.”Hắn ước gì nàng ở lại, ai biết một ngày, minh phong sẽ không phảnbội hắn, cho nên, tốt nhất nàng phải chết. Đây mới là phương pháp xử lívẹn toàn nhất. Chỉ là hắn đã hứa rồi, cho nên, hắn sẽ giữ lời, nhưng nếu như, đây là yêu cầu của nàng, như vậy, đừng trách hắn độc ác.Thấy trong mắt Tiêu cẩn du toát ra sát ý, Vân Tâm Nhược rủ thấptròng mắt xuống, quả nhiên vô tình nhất là đế vương. Xem ra minh phongcũng bị hắn lừa, hắn chưa bao giờ có ý tha cho nàng.“Hoàng thượng thật muốn giết ta sao?” Nàng đột nhiên giương mắt nhìn thẳng tròng mắt đầy sát ý kia, không có nửa điểm sợ hãi.Tiêu cẩn du không hài lòng vẻ mặt của nữ nhân này, thanh âm lại lạnh thêm mấy phần, “Nếu như ngươi muốn chết, trẫm đương nhiên thành toàncho ngươi.”“Hoàng thượng, quên chuyện guồng nước rồi sao?” Vân Tâm Nhược mởmiệng, thấy sắc mặt Tiêu cẩn du trầm xuống. Nàng cười, nụ cười lạnhnhạt, nhìn thấu tình đời. Làm sao nàng có thể để mình chết, làm sao nàng có thể cam lòng rời xa thanh hàn. Cho nên, nàng sẽ chiếm thế chủ động,thật là may mắn, khi đó chỉ nhất thời cao hứng, hôm nay, là quân bài tốt nhất để cứu nàng.“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du ảo não một tiếng, hận cắn răng nghiến lợi. . Tất nhiên là hắn nhớ.

Chương 222: Chiến đấu với hoàng đế