Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…

Chương 246: Ngươi nói cái gì chính là cái nấy

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Trong lưu đinh lâu, một mảnh yên tĩnh, Tiêu Thanh Hàn đứng trước giường, bất động như một pho tượng đá, chỉ có tròng mắt chớp chớp chỉ vì tiếng rên thống khổ của thiếu nữ trên giường.Ngày thứ hai, trời sáng, một mảnh ánh sáng ấm áp chiếu sáng vào lưu đinh lâu, Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nàng giật giật môi, cảm thấy trên môi đau nhói.Nàng không nhớ khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình đang bị Túy Nguyệt lưu tâm hành hạ như muốn chết đi, thì được sự ấm áp bao phủ lấy, giúp nàng đuổi đi tất cả sợ hãi và đau đớn. Loại cảm giác đó, tựa như sự ấm áp của thanh hàn.Sau đó, nàng chìm vào thật sâu trong bóng tối.“Ngươi đã tỉnh.”Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nàng giương mắt lên, trông thấy một cặp mắt bình tĩnh, nàng nâng khóe môi, cười nhạt. Trong lòng tràn đầy ấm áp.Khi tỉnh lại, người đầu tiên có thể nhìn thấy là hắn, thật hạnh phúc. . . . . .“Thanh. . . . . .” Nàng vừa định mở miệng, lại nghĩ tới điều gì, chữ sau không nói ra.Tiêu Thanh Hàn hơi sững sờ. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy lông mi hắn nhẹ nhàng chớp động “Túy Nguyệt lưu tâm, bổn tọa không có cách nào để giải, chẳng qua là tạm thời ngăn chặn độc tính, mấy ngày sau minh phong sẽ trở lại, đến lúc đó, chất độc trên người của ngươi có thể giải.”“Dạ.” Nàng gật đầu một cái, thật ra thì đối với mình thuốc độc trên người mình có giải hay không cũng không để ý nhiều, hiện tại, nam nhân đứng trước mặt nàng mới là quan trọng nhất.Tiêu Thanh Hàn im lặng nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Lê Hân làm như thế cũng là do mất lý trí. Hi vọng ngươi đừng hận hắn.”“Được.” Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười, nụ cười như đóa hoa nho nhỏ của mùa xuân, mặc dù không tôn quý, nhưng lại say lòng người, sạch sẽ không chút bụi trần.Được, hắn nói đừng hận thì nàng sẽ không hận. Hắn nói tha thứ thì nàng tha thứ.Nàng rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ vui vẻ.Tiêu Thanh Hàn chấn động, không nghĩ nàng lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không cần, Hân hạ độc với nàng, chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Không hận, cũng là một quá trình dài. Nhưng nàng lại đáp ứng quá nhanh. .Nhanh làm cho người ta kinh ngạc, nhưng không ai hoài nghi nàng cố ý, bởi vì nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất tự nhiên, không giải tạo, không diễn trò. Giống như việc tha thứ cho một người tổn thương nàng, chỉ như việc ăn cơm.“Như vậy thì ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Tiêu Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tim hắn loạn đập, không biết là cảm giác gì. Giống như có một suy nghĩ kỳ quái từ từ di chuyển trong tim mình, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Hắn xoay người, bạch y nhàn nhạt tung bay, như đóa hoa sen nở ra.Nam tử rất nhanh rời đi, chẳng qua là ánh mắt cô gái trên giường vẫn dõi theo hắn, trong đấy tràn đầy đau thương, mặt dòng nước mắt lăn dài trên má.Buổi trưa, trời xanh không mây, trúc xanh lay động, nghe như khúc ca của đất trời, tiếng gió, tiếng trúc đung đưa, còn có tiếng nước chảy cách đó không xa truyền tới, hòa quyện vào nhau.

Trong lưu đinh lâu, một mảnh yên tĩnh, Tiêu Thanh Hàn đứng trước giường, bất động như một pho tượng đá, chỉ có tròng mắt chớp chớp chỉ vì tiếng rên thống khổ của thiếu nữ trên giường.

Ngày thứ hai, trời sáng, một mảnh ánh sáng ấm áp chiếu sáng vào lưu đinh lâu, Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nàng giật giật môi, cảm thấy trên môi đau nhói.

Nàng không nhớ khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình đang bị Túy Nguyệt lưu tâm hành hạ như muốn chết đi, thì được sự ấm áp bao phủ lấy, giúp nàng đuổi đi tất cả sợ hãi và đau đớn. Loại cảm giác đó, tựa như sự ấm áp của thanh hàn.

Sau đó, nàng chìm vào thật sâu trong bóng tối.

“Ngươi đã tỉnh.”

Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nàng giương mắt lên, trông thấy một cặp mắt bình tĩnh, nàng nâng khóe môi, cười nhạt. Trong lòng tràn đầy ấm áp.

Khi tỉnh lại, người đầu tiên có thể nhìn thấy là hắn, thật hạnh phúc. . . . . .

“Thanh. . . . . .” Nàng vừa định mở miệng, lại nghĩ tới điều gì, chữ sau không nói ra.

Tiêu Thanh Hàn hơi sững sờ. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy lông mi hắn nhẹ nhàng chớp động “Túy Nguyệt lưu tâm, bổn tọa không có cách nào để giải, chẳng qua là tạm thời ngăn chặn độc tính, mấy ngày sau minh phong sẽ trở lại, đến lúc đó, chất độc trên người của ngươi có thể giải.”

“Dạ.” Nàng gật đầu một cái, thật ra thì đối với mình thuốc độc trên người mình có giải hay không cũng không để ý nhiều, hiện tại, nam nhân đứng trước mặt nàng mới là quan trọng nhất.

Tiêu Thanh Hàn im lặng nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Lê Hân làm như thế cũng là do mất lý trí. Hi vọng ngươi đừng hận hắn.”

“Được.” Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười, nụ cười như đóa hoa nho nhỏ của mùa xuân, mặc dù không tôn quý, nhưng lại say lòng người, sạch sẽ không chút bụi trần.

Được, hắn nói đừng hận thì nàng sẽ không hận. Hắn nói tha thứ thì nàng tha thứ.

Nàng rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ vui vẻ.

Tiêu Thanh Hàn chấn động, không nghĩ nàng lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không cần, Hân hạ độc với nàng, chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Không hận, cũng là một quá trình dài. Nhưng nàng lại đáp ứng quá nhanh. .

Nhanh làm cho người ta kinh ngạc, nhưng không ai hoài nghi nàng cố ý, bởi vì nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất tự nhiên, không giải tạo, không diễn trò. Giống như việc tha thứ cho một người tổn thương nàng, chỉ như việc ăn cơm.

“Như vậy thì ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Tiêu Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tim hắn loạn đập, không biết là cảm giác gì. Giống như có một suy nghĩ kỳ quái từ từ di chuyển trong tim mình, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn xoay người, bạch y nhàn nhạt tung bay, như đóa hoa sen nở ra.

Nam tử rất nhanh rời đi, chẳng qua là ánh mắt cô gái trên giường vẫn dõi theo hắn, trong đấy tràn đầy đau thương, mặt dòng nước mắt lăn dài trên má.

Buổi trưa, trời xanh không mây, trúc xanh lay động, nghe như khúc ca của đất trời, tiếng gió, tiếng trúc đung đưa, còn có tiếng nước chảy cách đó không xa truyền tới, hòa quyện vào nhau.

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Trong lưu đinh lâu, một mảnh yên tĩnh, Tiêu Thanh Hàn đứng trước giường, bất động như một pho tượng đá, chỉ có tròng mắt chớp chớp chỉ vì tiếng rên thống khổ của thiếu nữ trên giường.Ngày thứ hai, trời sáng, một mảnh ánh sáng ấm áp chiếu sáng vào lưu đinh lâu, Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nàng giật giật môi, cảm thấy trên môi đau nhói.Nàng không nhớ khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình đang bị Túy Nguyệt lưu tâm hành hạ như muốn chết đi, thì được sự ấm áp bao phủ lấy, giúp nàng đuổi đi tất cả sợ hãi và đau đớn. Loại cảm giác đó, tựa như sự ấm áp của thanh hàn.Sau đó, nàng chìm vào thật sâu trong bóng tối.“Ngươi đã tỉnh.”Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nàng giương mắt lên, trông thấy một cặp mắt bình tĩnh, nàng nâng khóe môi, cười nhạt. Trong lòng tràn đầy ấm áp.Khi tỉnh lại, người đầu tiên có thể nhìn thấy là hắn, thật hạnh phúc. . . . . .“Thanh. . . . . .” Nàng vừa định mở miệng, lại nghĩ tới điều gì, chữ sau không nói ra.Tiêu Thanh Hàn hơi sững sờ. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy lông mi hắn nhẹ nhàng chớp động “Túy Nguyệt lưu tâm, bổn tọa không có cách nào để giải, chẳng qua là tạm thời ngăn chặn độc tính, mấy ngày sau minh phong sẽ trở lại, đến lúc đó, chất độc trên người của ngươi có thể giải.”“Dạ.” Nàng gật đầu một cái, thật ra thì đối với mình thuốc độc trên người mình có giải hay không cũng không để ý nhiều, hiện tại, nam nhân đứng trước mặt nàng mới là quan trọng nhất.Tiêu Thanh Hàn im lặng nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Lê Hân làm như thế cũng là do mất lý trí. Hi vọng ngươi đừng hận hắn.”“Được.” Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười, nụ cười như đóa hoa nho nhỏ của mùa xuân, mặc dù không tôn quý, nhưng lại say lòng người, sạch sẽ không chút bụi trần.Được, hắn nói đừng hận thì nàng sẽ không hận. Hắn nói tha thứ thì nàng tha thứ.Nàng rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ vui vẻ.Tiêu Thanh Hàn chấn động, không nghĩ nàng lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không cần, Hân hạ độc với nàng, chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Không hận, cũng là một quá trình dài. Nhưng nàng lại đáp ứng quá nhanh. .Nhanh làm cho người ta kinh ngạc, nhưng không ai hoài nghi nàng cố ý, bởi vì nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất tự nhiên, không giải tạo, không diễn trò. Giống như việc tha thứ cho một người tổn thương nàng, chỉ như việc ăn cơm.“Như vậy thì ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Tiêu Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tim hắn loạn đập, không biết là cảm giác gì. Giống như có một suy nghĩ kỳ quái từ từ di chuyển trong tim mình, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Hắn xoay người, bạch y nhàn nhạt tung bay, như đóa hoa sen nở ra.Nam tử rất nhanh rời đi, chẳng qua là ánh mắt cô gái trên giường vẫn dõi theo hắn, trong đấy tràn đầy đau thương, mặt dòng nước mắt lăn dài trên má.Buổi trưa, trời xanh không mây, trúc xanh lay động, nghe như khúc ca của đất trời, tiếng gió, tiếng trúc đung đưa, còn có tiếng nước chảy cách đó không xa truyền tới, hòa quyện vào nhau.

Chương 246: Ngươi nói cái gì chính là cái nấy