Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…
Chương 291: Không thấy
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Bên kia, cách biên giới hai nước không xa, một đội nhân mã lớn, khí thế hùng hồn, mắt Lê Hân nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu tình, khôi giáp màu bạc khiến toàn thân hắn càng thêm mấy phần vẻ kiên nghị, tóc dài màu đen được bao bọc bởi mũ giáp, chỉ thừa vài sợi trên trán, đường cong gương mặt hoàn mỹ.Cùng đồng hành với hắn còn có quốc sư Tiêu Thanh Hàn, so với Lê Hân, trang phục Tiêu Thanh Hàn vẫn như trước, tuy hành quân, nhưng hắn vẫn mang một thân bạch y chưa thay đổi, tóc trắng phiêu tán trên vai đầu, dưới ánh mặt trời càng phát ra chói mắt. Chu sa đỏ tươi như máu, mà môi của hắn mím chặt, gió thổi không lọt, đi theo phía sau hắn là nam tử mặc Hồng Y, Hồng Y dưới ánh mặt trời lộ vẻ xinh đẹp. .“Sắp tới rồi à?” giọng nói Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng như tuyết vang lên, Lê Hân quay đầu lại nhìn về phía hắn. Môi nhẹ nhàng động mấy cái, chưa từng nói ra âm gì. Sau đó hắn quay người trở lại, cúi đầu, không biết từ lúc nào giữa bọn họ lại không có lời để nói? Cho dù có lúc hắn tình cờ nói ra một câu quan tâm, nhưng Thanh Hàn luôn xoay người ra hướng khác, cho nên đoạn đường này luôn trầm mặc không nói gì, bây giờ Thanh Hàn lại nói với mình, như người xa lạ, không phải là Tiêu Thanh Hàn quen thuộc kia nữa. Thanh Hàn thay đổi, hắn cũng thay đổi rồi, tất cả đều không cách nào trở lại quá khứ.Hạ Chi nhìn tướng quân, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua quốc sư, lắc đầu thở dài, sớm biết hôm nay, ban đầu cần gì làm thế, thương người, người thương lại. (thương trong từ bị thương, tổn thương)Cho đến khi đại quân đi vào biên quan, đại quân đóng trại ngay tại chỗ, cùng mười vạn đại quân Nhan quốc kia đối mặt.Ngày đầu tiên, bình tĩnh, đại quân không động, Tiêu Thanh Hàn ngồi im, nhìn bản đồ trên bàn, Minh Phong đứng ở phía sau hắn, cũng nhìn bản đồ, không biết quốc sư đang nghĩ gì.Lê Hân ngồi ở trong một trướng khác, tay cầm ly rượu, con mắt buồn bã, sau đó ngửa đầu, chén rỗng.Địch không động, ta không động. Hai quân có binh lực không kém bao nhiêu, nhưng bất luận là so về khí thế hay năng lực hành quân tác chiến, Thiên Trạch hoàn toàn chiếm thượng phong,cho dù Chiến thần Lê Hân không ở đây, thì chỉ cần Thanh Hàn quốc sư có thể dự báo được tương lai cũng có thể làm cho quân địch thấp thỏm lo âu, thử nghĩ, bên mình hành động, sách lược, toàn bộ đều bị coi thấu, há có thể không khiến người ta lo sợ.Nếu như Thư Tuấn đủ thông minh, cũng sẽ không đánh trận chiến không nắm chắc này, nếu hắn đủ bình tĩnh, cũng sẽ không đánh, chẳng qua là bây giờ một kẻ đã sớm mất đi tất cả tỉnh táo, lòng tràn đầy cừu hận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài. Từ một vị thái tử biến thành trò cười cho cả nước, bị đoạt đi địa vị, đoạt đi vĩnh viễn tư cách làm cha. Bây giờ, hắn trừ báo thù chính là báo thù, dù hủy diệt cả Nhan quốc, hắn cũng không ngừng, hắn không có được, thì hắn hủy diệt, sẽ không để đối phương có được.……..Tam quốc náo động, hai nước trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cõi đời này còn có một địa phương, chim hót hoa thơm, an lành, gió nhẹ khẽ thổi qua, mang đến không khí yên lòng người,“Tộc trưởng, tộc trưởng. . . . . .” Một cô gái bé nhỏ chạy nhanh trong rừng.Nam tử nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, cánh tay trái trống trơn nhẹ nâng lên hạ xuống.Hắn ôn hòa cười một tiếng, ân cần nhìn cô gái cách mình càng ngày càng gần, quan tâm hỏi, “Tiểu Hà, ngươi làm sao vậy, chuyện gì khiến ngươi chạy nhanh như vậy?”Cô gái gọi là Tiểu Hà chạy nhanh đến trước mặt hắn, đám ngực, hô hấp có chút khó khăn, “Tộc trưởng, ngươi thật là khó tìm.”“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nam tử cười ôn hòa, mặc dù thân thể khiếm khuyết, nhưng nụ cười lại ấm áp như gió xuân, làm người ta không tự chủ say mê.“Thanh Thanh, Thanh Thanh. . . . . .” Tiểu Hà thở hổn hển không ngừng. Một câu nói cũng khó khăn nói hết“Thanh Thanh thế nào?” Nam tử không cười nữa, trên mặt trầm xuống, con ngươi thoáng qua mấy phần lo lắng.“Thanh Thanh, không thấy. . . . . .” Tiểu Hà mới vừa nói xong, liền nhìn thấy bóng lưng nam tử nhanh chóng rời đi, mang đến một trận gió thổi lên sợi tóc bên tai nàng.a
Bên kia, cách biên giới hai nước không xa, một đội nhân mã lớn, khí thế hùng hồn, mắt Lê Hân nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu tình, khôi giáp màu bạc khiến toàn thân hắn càng thêm mấy phần vẻ kiên nghị, tóc dài màu đen được bao bọc bởi mũ giáp, chỉ thừa vài sợi trên trán, đường cong gương mặt hoàn mỹ.
Cùng đồng hành với hắn còn có quốc sư Tiêu Thanh Hàn, so với Lê Hân, trang phục Tiêu Thanh Hàn vẫn như trước, tuy hành quân, nhưng hắn vẫn mang một thân bạch y chưa thay đổi, tóc trắng phiêu tán trên vai đầu, dưới ánh mặt trời càng phát ra chói mắt. Chu sa đỏ tươi như máu, mà môi của hắn mím chặt, gió thổi không lọt, đi theo phía sau hắn là nam tử mặc Hồng Y, Hồng Y dưới ánh mặt trời lộ vẻ xinh đẹp. .
“Sắp tới rồi à?” giọng nói Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng như tuyết vang lên, Lê Hân quay đầu lại nhìn về phía hắn. Môi nhẹ nhàng động mấy cái, chưa từng nói ra âm gì. Sau đó hắn quay người trở lại, cúi đầu, không biết từ lúc nào giữa bọn họ lại không có lời để nói? Cho dù có lúc hắn tình cờ nói ra một câu quan tâm, nhưng Thanh Hàn luôn xoay người ra hướng khác, cho nên đoạn đường này luôn trầm mặc không nói gì, bây giờ Thanh Hàn lại nói với mình, như người xa lạ, không phải là Tiêu Thanh Hàn quen thuộc kia nữa. Thanh Hàn thay đổi, hắn cũng thay đổi rồi, tất cả đều không cách nào trở lại quá khứ.
Hạ Chi nhìn tướng quân, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua quốc sư, lắc đầu thở dài, sớm biết hôm nay, ban đầu cần gì làm thế, thương người, người thương lại. (thương trong từ bị thương, tổn thương)
Cho đến khi đại quân đi vào biên quan, đại quân đóng trại ngay tại chỗ, cùng mười vạn đại quân Nhan quốc kia đối mặt.
Ngày đầu tiên, bình tĩnh, đại quân không động, Tiêu Thanh Hàn ngồi im, nhìn bản đồ trên bàn, Minh Phong đứng ở phía sau hắn, cũng nhìn bản đồ, không biết quốc sư đang nghĩ gì.
Lê Hân ngồi ở trong một trướng khác, tay cầm ly rượu, con mắt buồn bã, sau đó ngửa đầu, chén rỗng.
Địch không động, ta không động. Hai quân có binh lực không kém bao nhiêu, nhưng bất luận là so về khí thế hay năng lực hành quân tác chiến, Thiên Trạch hoàn toàn chiếm thượng phong,cho dù Chiến thần Lê Hân không ở đây, thì chỉ cần Thanh Hàn quốc sư có thể dự báo được tương lai cũng có thể làm cho quân địch thấp thỏm lo âu, thử nghĩ, bên mình hành động, sách lược, toàn bộ đều bị coi thấu, há có thể không khiến người ta lo sợ.
Nếu như Thư Tuấn đủ thông minh, cũng sẽ không đánh trận chiến không nắm chắc này, nếu hắn đủ bình tĩnh, cũng sẽ không đánh, chẳng qua là bây giờ một kẻ đã sớm mất đi tất cả tỉnh táo, lòng tràn đầy cừu hận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài. Từ một vị thái tử biến thành trò cười cho cả nước, bị đoạt đi địa vị, đoạt đi vĩnh viễn tư cách làm cha. Bây giờ, hắn trừ báo thù chính là báo thù, dù hủy diệt cả Nhan quốc, hắn cũng không ngừng, hắn không có được, thì hắn hủy diệt, sẽ không để đối phương có được.
……..
Tam quốc náo động, hai nước trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cõi đời này còn có một địa phương, chim hót hoa thơm, an lành, gió nhẹ khẽ thổi qua, mang đến không khí yên lòng người,
“Tộc trưởng, tộc trưởng. . . . . .” Một cô gái bé nhỏ chạy nhanh trong rừng.
Nam tử nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, cánh tay trái trống trơn nhẹ nâng lên hạ xuống.
Hắn ôn hòa cười một tiếng, ân cần nhìn cô gái cách mình càng ngày càng gần, quan tâm hỏi, “Tiểu Hà, ngươi làm sao vậy, chuyện gì khiến ngươi chạy nhanh như vậy?”
Cô gái gọi là Tiểu Hà chạy nhanh đến trước mặt hắn, đám ngực, hô hấp có chút khó khăn, “Tộc trưởng, ngươi thật là khó tìm.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nam tử cười ôn hòa, mặc dù thân thể khiếm khuyết, nhưng nụ cười lại ấm áp như gió xuân, làm người ta không tự chủ say mê.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh. . . . . .” Tiểu Hà thở hổn hển không ngừng. Một câu nói cũng khó khăn nói hết
“Thanh Thanh thế nào?” Nam tử không cười nữa, trên mặt trầm xuống, con ngươi thoáng qua mấy phần lo lắng.
“Thanh Thanh, không thấy. . . . . .” Tiểu Hà mới vừa nói xong, liền nhìn thấy bóng lưng nam tử nhanh chóng rời đi, mang đến một trận gió thổi lên sợi tóc bên tai nàng.a
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Bên kia, cách biên giới hai nước không xa, một đội nhân mã lớn, khí thế hùng hồn, mắt Lê Hân nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu tình, khôi giáp màu bạc khiến toàn thân hắn càng thêm mấy phần vẻ kiên nghị, tóc dài màu đen được bao bọc bởi mũ giáp, chỉ thừa vài sợi trên trán, đường cong gương mặt hoàn mỹ.Cùng đồng hành với hắn còn có quốc sư Tiêu Thanh Hàn, so với Lê Hân, trang phục Tiêu Thanh Hàn vẫn như trước, tuy hành quân, nhưng hắn vẫn mang một thân bạch y chưa thay đổi, tóc trắng phiêu tán trên vai đầu, dưới ánh mặt trời càng phát ra chói mắt. Chu sa đỏ tươi như máu, mà môi của hắn mím chặt, gió thổi không lọt, đi theo phía sau hắn là nam tử mặc Hồng Y, Hồng Y dưới ánh mặt trời lộ vẻ xinh đẹp. .“Sắp tới rồi à?” giọng nói Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng như tuyết vang lên, Lê Hân quay đầu lại nhìn về phía hắn. Môi nhẹ nhàng động mấy cái, chưa từng nói ra âm gì. Sau đó hắn quay người trở lại, cúi đầu, không biết từ lúc nào giữa bọn họ lại không có lời để nói? Cho dù có lúc hắn tình cờ nói ra một câu quan tâm, nhưng Thanh Hàn luôn xoay người ra hướng khác, cho nên đoạn đường này luôn trầm mặc không nói gì, bây giờ Thanh Hàn lại nói với mình, như người xa lạ, không phải là Tiêu Thanh Hàn quen thuộc kia nữa. Thanh Hàn thay đổi, hắn cũng thay đổi rồi, tất cả đều không cách nào trở lại quá khứ.Hạ Chi nhìn tướng quân, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua quốc sư, lắc đầu thở dài, sớm biết hôm nay, ban đầu cần gì làm thế, thương người, người thương lại. (thương trong từ bị thương, tổn thương)Cho đến khi đại quân đi vào biên quan, đại quân đóng trại ngay tại chỗ, cùng mười vạn đại quân Nhan quốc kia đối mặt.Ngày đầu tiên, bình tĩnh, đại quân không động, Tiêu Thanh Hàn ngồi im, nhìn bản đồ trên bàn, Minh Phong đứng ở phía sau hắn, cũng nhìn bản đồ, không biết quốc sư đang nghĩ gì.Lê Hân ngồi ở trong một trướng khác, tay cầm ly rượu, con mắt buồn bã, sau đó ngửa đầu, chén rỗng.Địch không động, ta không động. Hai quân có binh lực không kém bao nhiêu, nhưng bất luận là so về khí thế hay năng lực hành quân tác chiến, Thiên Trạch hoàn toàn chiếm thượng phong,cho dù Chiến thần Lê Hân không ở đây, thì chỉ cần Thanh Hàn quốc sư có thể dự báo được tương lai cũng có thể làm cho quân địch thấp thỏm lo âu, thử nghĩ, bên mình hành động, sách lược, toàn bộ đều bị coi thấu, há có thể không khiến người ta lo sợ.Nếu như Thư Tuấn đủ thông minh, cũng sẽ không đánh trận chiến không nắm chắc này, nếu hắn đủ bình tĩnh, cũng sẽ không đánh, chẳng qua là bây giờ một kẻ đã sớm mất đi tất cả tỉnh táo, lòng tràn đầy cừu hận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài. Từ một vị thái tử biến thành trò cười cho cả nước, bị đoạt đi địa vị, đoạt đi vĩnh viễn tư cách làm cha. Bây giờ, hắn trừ báo thù chính là báo thù, dù hủy diệt cả Nhan quốc, hắn cũng không ngừng, hắn không có được, thì hắn hủy diệt, sẽ không để đối phương có được.……..Tam quốc náo động, hai nước trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cõi đời này còn có một địa phương, chim hót hoa thơm, an lành, gió nhẹ khẽ thổi qua, mang đến không khí yên lòng người,“Tộc trưởng, tộc trưởng. . . . . .” Một cô gái bé nhỏ chạy nhanh trong rừng.Nam tử nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, cánh tay trái trống trơn nhẹ nâng lên hạ xuống.Hắn ôn hòa cười một tiếng, ân cần nhìn cô gái cách mình càng ngày càng gần, quan tâm hỏi, “Tiểu Hà, ngươi làm sao vậy, chuyện gì khiến ngươi chạy nhanh như vậy?”Cô gái gọi là Tiểu Hà chạy nhanh đến trước mặt hắn, đám ngực, hô hấp có chút khó khăn, “Tộc trưởng, ngươi thật là khó tìm.”“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nam tử cười ôn hòa, mặc dù thân thể khiếm khuyết, nhưng nụ cười lại ấm áp như gió xuân, làm người ta không tự chủ say mê.“Thanh Thanh, Thanh Thanh. . . . . .” Tiểu Hà thở hổn hển không ngừng. Một câu nói cũng khó khăn nói hết“Thanh Thanh thế nào?” Nam tử không cười nữa, trên mặt trầm xuống, con ngươi thoáng qua mấy phần lo lắng.“Thanh Thanh, không thấy. . . . . .” Tiểu Hà mới vừa nói xong, liền nhìn thấy bóng lưng nam tử nhanh chóng rời đi, mang đến một trận gió thổi lên sợi tóc bên tai nàng.a