Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…
Chương 325: Gặp mặt
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Bên trong hoàng cung, người người tấp nập, trong điện, quan viên lục tục chạy tới, khi Lê Hân cùng Vân Thiển Y đi vào thì bốn phía im lặng, bởi vì nam tử anh tuấn lãnh khốc, nữ tử tuyệt mỹ, hơn nữa là vì tin đồn kia, nhưng chỉ im lặng một chút, sau đó lại tiếp tục ồn ào, dù sao đều là quan viên nhỏ bé, không thế nhìn một cách trắng trợn, để tránh Lê Hân ghét bỏ, dù sao người ta cũng là tướng quân Thiên Trạch, ai dám đối đầu với hắn, quả thật là không muốn sống nữa. Vân Thiển Y đi phía sau Lê Hân, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, cộng thêm mấy phần tái nhợt, không phải là bởi vì nhiều người, chỉ bởi vì nội tâm nàng đang phức tạp.Lê Hân ngồi xuống vị trí trên cùng bên phải, sau đó ngẩn người nhìn chỗ trống đối diện. Bọn họ chưa tới sao?Vân Thiển Y ngồi xuống cạnh hắn, ngón tay nắm thật chặt, nàng cũng nhìn về phía trước, người mà nàng chờ mong còn chưa tới, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Càng nghĩ, lòng của nàng lại càng loạn, đứng ngồi không yên, trên trán cũng hiện lên chút mồ hôi lạnh.“Y nhi.” Một giọng nói quen thuộc len lõi vào tai nàng, tròng mắt Vân Thiển Y ngấn nước, quay đầu.Chỉ thấy Vân Hồng Đào từ từ xuất hiện ở trước mắt của nàng, so với ngày trước, Vân Hồng Đào lộ vẻ già nua vài phần, gầy gò hơn, ngay cả tóc mai hai bên cũng bạc, mấy tháng ngắn ngủn, mà hắn như già đi mười tuổi, năm tháng vô tình, nhưng phiền não càng vô tình thêm.“Cha. . . . . .” Nhẹ nhàng một tiếng, trên mặt Vân Hồng Đào cũng xuất hiện bi thương, nữ nhi của hắn, kể từ nàng gả vào phủ tướng quân, bọn họ chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, thấy nữ nhi cũng không tệ lắm, quần áo ngăn nắp như trước, hắn nhìn Lê Hân, cong người hành lễ “Tướng quân” hắn không dám gọi người kia là con rể, bởi vì hắn từng làm cái chuyện kia, sợ là cái tướng quân sớm đã biết rõ, người nọ là tướng quân Thiên Trạch, là chiến thần, đem tôn nghiêm của gã giẫm dưới chân, hắn không chết cũng rất may mắn rồi.Hơn nữa, hắn lại đem tầm mắt chuyển lên người Vân Thiển Y, Y nhi cũng làm quá nhiều chuyện sai lầm, còn nữ nhi kia, nói thật, đối với nàng, hắn không có chút đau lòng, cho dù hắn biết nàng bị Y nhi ép rơi xuống vực, người đầu tiên hắn nghĩ đến cũng là Y nhi, cứ coi là hắn ích kỷ đi, nhưng nàng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, quốc sư yêu nàng, vì nàng mà đem nữ nhi mình thương nhất gã cho Lê Hân, hơn nữa dùng phương thức kia để gã, quả thật mọi thứ của nữ nhi đều bị phá huỷ.Cũng may, đến bây giờ hắn mới thở dài một hơi, tướng quân có thể mang nữ nhi vào cung dự yến tiệc, lại đem hắn mời tới, đối với nữ nhi, đây có lẽ là kết cục tốt nhất rồi, dù sao quốc sư cùng nàng vô duyên. Hắn hi vọng nữ nhi lấy được tình cảm của tướng quân, làm tướng quân phu nhân, phú quý cả đời. Không cần mong chờ xa vời.“Ừ ” Lê Hân nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nhìn Vân Hồng Đào một cái, sau đó lại thu ánh mắt về, nhắm mắt.“Tướng quân, ta nói chuyện riêng với cha được không?” Vân Thiển Y nhẹ nhàng nói, thanh âm cũng mang theo sụt sùi.“Đi đi” Lê Hân không mở mắt.“Cám ơn tướng quân.” trong mắt Vân Thiển Y biến mất lệ, cười một tiếng, sau đó hai người rời đi.
Bên trong hoàng cung, người người tấp nập, trong điện, quan viên lục tục chạy tới, khi Lê Hân cùng Vân Thiển Y đi vào thì bốn phía im lặng, bởi vì nam tử anh tuấn lãnh khốc, nữ tử tuyệt mỹ, hơn nữa là vì tin đồn kia, nhưng chỉ im lặng một chút, sau đó lại tiếp tục ồn ào, dù sao đều là quan viên nhỏ bé, không thế nhìn một cách trắng trợn, để tránh Lê Hân ghét bỏ, dù sao người ta cũng là tướng quân Thiên Trạch, ai dám đối đầu với hắn, quả thật là không muốn sống nữa. Vân Thiển Y đi phía sau Lê Hân, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, cộng thêm mấy phần tái nhợt, không phải là bởi vì nhiều người, chỉ bởi vì nội tâm nàng đang phức tạp.
Lê Hân ngồi xuống vị trí trên cùng bên phải, sau đó ngẩn người nhìn chỗ trống đối diện. Bọn họ chưa tới sao?
Vân Thiển Y ngồi xuống cạnh hắn, ngón tay nắm thật chặt, nàng cũng nhìn về phía trước, người mà nàng chờ mong còn chưa tới, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Càng nghĩ, lòng của nàng lại càng loạn, đứng ngồi không yên, trên trán cũng hiện lên chút mồ hôi lạnh.
“Y nhi.” Một giọng nói quen thuộc len lõi vào tai nàng, tròng mắt Vân Thiển Y ngấn nước, quay đầu.
Chỉ thấy Vân Hồng Đào từ từ xuất hiện ở trước mắt của nàng, so với ngày trước, Vân Hồng Đào lộ vẻ già nua vài phần, gầy gò hơn, ngay cả tóc mai hai bên cũng bạc, mấy tháng ngắn ngủn, mà hắn như già đi mười tuổi, năm tháng vô tình, nhưng phiền não càng vô tình thêm.
“Cha. . . . . .” Nhẹ nhàng một tiếng, trên mặt Vân Hồng Đào cũng xuất hiện bi thương, nữ nhi của hắn, kể từ nàng gả vào phủ tướng quân, bọn họ chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, thấy nữ nhi cũng không tệ lắm, quần áo ngăn nắp như trước, hắn nhìn Lê Hân, cong người hành lễ “Tướng quân” hắn không dám gọi người kia là con rể, bởi vì hắn từng làm cái chuyện kia, sợ là cái tướng quân sớm đã biết rõ, người nọ là tướng quân Thiên Trạch, là chiến thần, đem tôn nghiêm của gã giẫm dưới chân, hắn không chết cũng rất may mắn rồi.
Hơn nữa, hắn lại đem tầm mắt chuyển lên người Vân Thiển Y, Y nhi cũng làm quá nhiều chuyện sai lầm, còn nữ nhi kia, nói thật, đối với nàng, hắn không có chút đau lòng, cho dù hắn biết nàng bị Y nhi ép rơi xuống vực, người đầu tiên hắn nghĩ đến cũng là Y nhi, cứ coi là hắn ích kỷ đi, nhưng nàng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, quốc sư yêu nàng, vì nàng mà đem nữ nhi mình thương nhất gã cho Lê Hân, hơn nữa dùng phương thức kia để gã, quả thật mọi thứ của nữ nhi đều bị phá huỷ.
Cũng may, đến bây giờ hắn mới thở dài một hơi, tướng quân có thể mang nữ nhi vào cung dự yến tiệc, lại đem hắn mời tới, đối với nữ nhi, đây có lẽ là kết cục tốt nhất rồi, dù sao quốc sư cùng nàng vô duyên. Hắn hi vọng nữ nhi lấy được tình cảm của tướng quân, làm tướng quân phu nhân, phú quý cả đời. Không cần mong chờ xa vời.
“Ừ ” Lê Hân nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nhìn Vân Hồng Đào một cái, sau đó lại thu ánh mắt về, nhắm mắt.
“Tướng quân, ta nói chuyện riêng với cha được không?” Vân Thiển Y nhẹ nhàng nói, thanh âm cũng mang theo sụt sùi.
“Đi đi” Lê Hân không mở mắt.
“Cám ơn tướng quân.” trong mắt Vân Thiển Y biến mất lệ, cười một tiếng, sau đó hai người rời đi.
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Bên trong hoàng cung, người người tấp nập, trong điện, quan viên lục tục chạy tới, khi Lê Hân cùng Vân Thiển Y đi vào thì bốn phía im lặng, bởi vì nam tử anh tuấn lãnh khốc, nữ tử tuyệt mỹ, hơn nữa là vì tin đồn kia, nhưng chỉ im lặng một chút, sau đó lại tiếp tục ồn ào, dù sao đều là quan viên nhỏ bé, không thế nhìn một cách trắng trợn, để tránh Lê Hân ghét bỏ, dù sao người ta cũng là tướng quân Thiên Trạch, ai dám đối đầu với hắn, quả thật là không muốn sống nữa. Vân Thiển Y đi phía sau Lê Hân, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, cộng thêm mấy phần tái nhợt, không phải là bởi vì nhiều người, chỉ bởi vì nội tâm nàng đang phức tạp.Lê Hân ngồi xuống vị trí trên cùng bên phải, sau đó ngẩn người nhìn chỗ trống đối diện. Bọn họ chưa tới sao?Vân Thiển Y ngồi xuống cạnh hắn, ngón tay nắm thật chặt, nàng cũng nhìn về phía trước, người mà nàng chờ mong còn chưa tới, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Càng nghĩ, lòng của nàng lại càng loạn, đứng ngồi không yên, trên trán cũng hiện lên chút mồ hôi lạnh.“Y nhi.” Một giọng nói quen thuộc len lõi vào tai nàng, tròng mắt Vân Thiển Y ngấn nước, quay đầu.Chỉ thấy Vân Hồng Đào từ từ xuất hiện ở trước mắt của nàng, so với ngày trước, Vân Hồng Đào lộ vẻ già nua vài phần, gầy gò hơn, ngay cả tóc mai hai bên cũng bạc, mấy tháng ngắn ngủn, mà hắn như già đi mười tuổi, năm tháng vô tình, nhưng phiền não càng vô tình thêm.“Cha. . . . . .” Nhẹ nhàng một tiếng, trên mặt Vân Hồng Đào cũng xuất hiện bi thương, nữ nhi của hắn, kể từ nàng gả vào phủ tướng quân, bọn họ chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, thấy nữ nhi cũng không tệ lắm, quần áo ngăn nắp như trước, hắn nhìn Lê Hân, cong người hành lễ “Tướng quân” hắn không dám gọi người kia là con rể, bởi vì hắn từng làm cái chuyện kia, sợ là cái tướng quân sớm đã biết rõ, người nọ là tướng quân Thiên Trạch, là chiến thần, đem tôn nghiêm của gã giẫm dưới chân, hắn không chết cũng rất may mắn rồi.Hơn nữa, hắn lại đem tầm mắt chuyển lên người Vân Thiển Y, Y nhi cũng làm quá nhiều chuyện sai lầm, còn nữ nhi kia, nói thật, đối với nàng, hắn không có chút đau lòng, cho dù hắn biết nàng bị Y nhi ép rơi xuống vực, người đầu tiên hắn nghĩ đến cũng là Y nhi, cứ coi là hắn ích kỷ đi, nhưng nàng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, quốc sư yêu nàng, vì nàng mà đem nữ nhi mình thương nhất gã cho Lê Hân, hơn nữa dùng phương thức kia để gã, quả thật mọi thứ của nữ nhi đều bị phá huỷ.Cũng may, đến bây giờ hắn mới thở dài một hơi, tướng quân có thể mang nữ nhi vào cung dự yến tiệc, lại đem hắn mời tới, đối với nữ nhi, đây có lẽ là kết cục tốt nhất rồi, dù sao quốc sư cùng nàng vô duyên. Hắn hi vọng nữ nhi lấy được tình cảm của tướng quân, làm tướng quân phu nhân, phú quý cả đời. Không cần mong chờ xa vời.“Ừ ” Lê Hân nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nhìn Vân Hồng Đào một cái, sau đó lại thu ánh mắt về, nhắm mắt.“Tướng quân, ta nói chuyện riêng với cha được không?” Vân Thiển Y nhẹ nhàng nói, thanh âm cũng mang theo sụt sùi.“Đi đi” Lê Hân không mở mắt.“Cám ơn tướng quân.” trong mắt Vân Thiển Y biến mất lệ, cười một tiếng, sau đó hai người rời đi.