20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt* - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn : - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường : - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng…
Chương 2: Bắt đầu bước vào bóng tối
Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt* - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn : - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường : - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Bạn đã từng nghĩ, một đứa trẻ sẽ làm gì khi bước vô bóng tối trong cuộcđời, và đây sẽ là cái cách khiến ngta hoảng sợ khi biết đứa trẻ đó vốn dĩ là. ..** 3 năm sau *Tất cả mọi người dừng động tác lại, sau đó cúi chào, Mạc Tử dường nhưđã quen với chuyện đó nên không hề nói gì, nhưng tay hắn lại dắt 1 đứa trẻđáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Phải đứa trẻ đó là Mặc tuyết ( ôi chịý quá so kute :V ), nó ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dắt tay nó đi một cáchkhó hiểu. Ai cũng vẻ mặt hiếu kì không biết tại sao chủ tử lại đưa 1 nhóc convào đây làm gì? Để Mặc Tuyết đứng trên thảm, Mặc Tử ngồi lên chiếc ghế xaxa đầy kiêu ngạo kia, sau đó trầm giọng nói :- Từ nay về sau, ta muốn các ngươi khiến nó trở thành sát thủ đứngđầu trong thiên hạ vượt qua chính bản thân các ngươi và ngay cả ta cũng vậyTất cả chấn đông, ' sát thủ đứng đầu thiên hạ' chuyện này là chuyệnkhông thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết thực lực của chủ tử, bởi một tay ôngtạo nên bọn họ- Vân, Nha,Song, Trâm, Anh- Có thuộc hạ- Ta giao nó cho các ngươiTám con mắt nhìn nhau, Tử Minh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lộ vẻ nguyhiểm tựa như con báo đang săn mồi :- Các ngươi dám kháng lệnh của ta- dạ khôngTử Minh nhìn Mặc Tuyết, tựa như hiểu ý hắn, Mặc Tuyết gật đầu, Chỉ thấy Tử Minh tựa tiếu phi tiếu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, bọn họtiến lại nhìn đứa trẻ. Nó thật kì là, bọn họ hầu hết luôn tỏa sát khí khi luyện tậpbởi nếu k phải ngươi chết thì ta chết. Rất nhiều người còn chưa đứng vữngnói chi 1 đứa trẻ. Cái nhìn của bọn họ khiến Mặc Tuyết bật cười- tiếng cười lanhlảnh tựa như suối làm mọi người cảm giác cô nhóc này thật thú vị. Lúc này, béim lặng nhìn 5 người mà hắn lựa chọn. Lắc cái đầu qua lại, bé lấy trong tay chiếclông vũ màu trắng. Mọi người sững sờ, lông vũ biểu tượng cho sức mạnh vàquyền lực của họ, trong tổ chức Kì Môn này , màu trắng có nghĩa là tương đươngvới phó chủ tử của họ. Bé tiến đến đưa cung vũ cho Kì Song lên tiếng :- Đây là quà ra mắt của muội cho ca ca, ca ca là người mạnh nhất trongtất cả ở đây, tương đương với việc muội sẽ không chếtIm lặng. Cảm giác này là sợ hãi đến không nói nên lời. Kỳ Song là một trườnghợp đặc biệt trong Ngũ Dạ , hầu hết chưa ai biết Kì Song mạnh đến đâu nhưngNgũ Dạ không phải thuộc dạng dễ đùa bởi họ do chính chủ tử truyền đạt tất cảkĩ năng của mình cho họ. Kỳ Song cũng rất muốn biết tiếp theo bé sẽ làm gì nêncúi người cầm chiếc lông vũ. Thật ra, Kỳ Song vốn không hứng thú với chức vịnày, chẳng qua lại hiếu kì với cô bé này mà thôi. Bỗng một bàn tay non nớt ômlấy cổ hắn :- Đã nhận quà thì huynh cũng nên đáp lễ đi chứ, nếu không thật là khôngphải nhaHắn nheo mắ lại, đôi mắt lúc này lộ rõ vẻ muốn giết người nhưng đứa trẻ đódường như chỉ coi đó như một lời khiêu khích sau đó lại cười rộ lên, ghé sátđôi môi mình vào tai hắn, Mặc Tuyết nói nhỏ :- Ca ca muốn giết muội- Lắc cái đầu nhỏ như tự trả lời câu hỏi của mình- không được đâu, nếu không ca sẽ chết đó . . ..
Bạn đã từng nghĩ, một đứa trẻ sẽ làm gì khi bước vô bóng tối trong cuộcđời, và đây sẽ là cái cách khiến ngta hoảng sợ khi biết đứa trẻ đó vốn dĩ là. ..
** 3 năm sau *
Tất cả mọi người dừng động tác lại, sau đó cúi chào, Mạc Tử dường nhưđã quen với chuyện đó nên không hề nói gì, nhưng tay hắn lại dắt 1 đứa trẻđáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Phải đứa trẻ đó là Mặc tuyết ( ôi chịý quá so kute :V ), nó ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dắt tay nó đi một cáchkhó hiểu. Ai cũng vẻ mặt hiếu kì không biết tại sao chủ tử lại đưa 1 nhóc convào đây làm gì? Để Mặc Tuyết đứng trên thảm, Mặc Tử ngồi lên chiếc ghế xaxa đầy kiêu ngạo kia, sau đó trầm giọng nói :
- Từ nay về sau, ta muốn các ngươi khiến nó trở thành sát thủ đứngđầu trong thiên hạ vượt qua chính bản thân các ngươi và ngay cả ta cũng vậyTất cả chấn đông, ' sát thủ đứng đầu thiên hạ' chuyện này là chuyệnkhông thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết thực lực của chủ tử, bởi một tay ôngtạo nên bọn họ
- Vân, Nha,Song, Trâm, Anh
- Có thuộc hạ
- Ta giao nó cho các ngươiTám con mắt nhìn nhau, Tử Minh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lộ vẻ nguyhiểm tựa như con báo đang săn mồi :
- Các ngươi dám kháng lệnh của ta
- dạ không
Tử Minh nhìn Mặc Tuyết, tựa như hiểu ý hắn, Mặc Tuyết gật đầu, Chỉ thấy Tử Minh tựa tiếu phi tiếu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, bọn họtiến lại nhìn đứa trẻ. Nó thật kì là, bọn họ hầu hết luôn tỏa sát khí khi luyện tậpbởi nếu k phải ngươi chết thì ta chết. Rất nhiều người còn chưa đứng vữngnói chi 1 đứa trẻ. Cái nhìn của bọn họ khiến Mặc Tuyết bật cười
- tiếng cười lanhlảnh tựa như suối làm mọi người cảm giác cô nhóc này thật thú vị. Lúc này, béim lặng nhìn 5 người mà hắn lựa chọn. Lắc cái đầu qua lại, bé lấy trong tay chiếclông vũ màu trắng. Mọi người sững sờ, lông vũ biểu tượng cho sức mạnh vàquyền lực của họ, trong tổ chức Kì Môn này , màu trắng có nghĩa là tương đươngvới phó chủ tử của họ. Bé tiến đến đưa cung vũ cho Kì Song lên tiếng :
- Đây là quà ra mắt của muội cho ca ca, ca ca là người mạnh nhất trongtất cả ở đây, tương đương với việc muội sẽ không chếtIm lặng. Cảm giác này là sợ hãi đến không nói nên lời. Kỳ Song là một trườnghợp đặc biệt trong Ngũ Dạ , hầu hết chưa ai biết Kì Song mạnh đến đâu nhưngNgũ Dạ không phải thuộc dạng dễ đùa bởi họ do chính chủ tử truyền đạt tất cảkĩ năng của mình cho họ. Kỳ Song cũng rất muốn biết tiếp theo bé sẽ làm gì nêncúi người cầm chiếc lông vũ. Thật ra, Kỳ Song vốn không hứng thú với chức vịnày, chẳng qua lại hiếu kì với cô bé này mà thôi. Bỗng một bàn tay non nớt ômlấy cổ hắn :
- Đã nhận quà thì huynh cũng nên đáp lễ đi chứ, nếu không thật là khôngphải nhaHắn nheo mắ lại, đôi mắt lúc này lộ rõ vẻ muốn giết người nhưng đứa trẻ đódường như chỉ coi đó như một lời khiêu khích sau đó lại cười rộ lên, ghé sátđôi môi mình vào tai hắn, Mặc Tuyết nói nhỏ :
- Ca ca muốn giết muội
- Lắc cái đầu nhỏ như tự trả lời câu hỏi của mình
- không được đâu, nếu không ca sẽ chết đó . . ..
Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt* - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn : - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường : - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Bạn đã từng nghĩ, một đứa trẻ sẽ làm gì khi bước vô bóng tối trong cuộcđời, và đây sẽ là cái cách khiến ngta hoảng sợ khi biết đứa trẻ đó vốn dĩ là. ..** 3 năm sau *Tất cả mọi người dừng động tác lại, sau đó cúi chào, Mạc Tử dường nhưđã quen với chuyện đó nên không hề nói gì, nhưng tay hắn lại dắt 1 đứa trẻđáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Phải đứa trẻ đó là Mặc tuyết ( ôi chịý quá so kute :V ), nó ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dắt tay nó đi một cáchkhó hiểu. Ai cũng vẻ mặt hiếu kì không biết tại sao chủ tử lại đưa 1 nhóc convào đây làm gì? Để Mặc Tuyết đứng trên thảm, Mặc Tử ngồi lên chiếc ghế xaxa đầy kiêu ngạo kia, sau đó trầm giọng nói :- Từ nay về sau, ta muốn các ngươi khiến nó trở thành sát thủ đứngđầu trong thiên hạ vượt qua chính bản thân các ngươi và ngay cả ta cũng vậyTất cả chấn đông, ' sát thủ đứng đầu thiên hạ' chuyện này là chuyệnkhông thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết thực lực của chủ tử, bởi một tay ôngtạo nên bọn họ- Vân, Nha,Song, Trâm, Anh- Có thuộc hạ- Ta giao nó cho các ngươiTám con mắt nhìn nhau, Tử Minh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lộ vẻ nguyhiểm tựa như con báo đang săn mồi :- Các ngươi dám kháng lệnh của ta- dạ khôngTử Minh nhìn Mặc Tuyết, tựa như hiểu ý hắn, Mặc Tuyết gật đầu, Chỉ thấy Tử Minh tựa tiếu phi tiếu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, bọn họtiến lại nhìn đứa trẻ. Nó thật kì là, bọn họ hầu hết luôn tỏa sát khí khi luyện tậpbởi nếu k phải ngươi chết thì ta chết. Rất nhiều người còn chưa đứng vữngnói chi 1 đứa trẻ. Cái nhìn của bọn họ khiến Mặc Tuyết bật cười- tiếng cười lanhlảnh tựa như suối làm mọi người cảm giác cô nhóc này thật thú vị. Lúc này, béim lặng nhìn 5 người mà hắn lựa chọn. Lắc cái đầu qua lại, bé lấy trong tay chiếclông vũ màu trắng. Mọi người sững sờ, lông vũ biểu tượng cho sức mạnh vàquyền lực của họ, trong tổ chức Kì Môn này , màu trắng có nghĩa là tương đươngvới phó chủ tử của họ. Bé tiến đến đưa cung vũ cho Kì Song lên tiếng :- Đây là quà ra mắt của muội cho ca ca, ca ca là người mạnh nhất trongtất cả ở đây, tương đương với việc muội sẽ không chếtIm lặng. Cảm giác này là sợ hãi đến không nói nên lời. Kỳ Song là một trườnghợp đặc biệt trong Ngũ Dạ , hầu hết chưa ai biết Kì Song mạnh đến đâu nhưngNgũ Dạ không phải thuộc dạng dễ đùa bởi họ do chính chủ tử truyền đạt tất cảkĩ năng của mình cho họ. Kỳ Song cũng rất muốn biết tiếp theo bé sẽ làm gì nêncúi người cầm chiếc lông vũ. Thật ra, Kỳ Song vốn không hứng thú với chức vịnày, chẳng qua lại hiếu kì với cô bé này mà thôi. Bỗng một bàn tay non nớt ômlấy cổ hắn :- Đã nhận quà thì huynh cũng nên đáp lễ đi chứ, nếu không thật là khôngphải nhaHắn nheo mắ lại, đôi mắt lúc này lộ rõ vẻ muốn giết người nhưng đứa trẻ đódường như chỉ coi đó như một lời khiêu khích sau đó lại cười rộ lên, ghé sátđôi môi mình vào tai hắn, Mặc Tuyết nói nhỏ :- Ca ca muốn giết muội- Lắc cái đầu nhỏ như tự trả lời câu hỏi của mình- không được đâu, nếu không ca sẽ chết đó . . ..