Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…
Chương 362: Đỗ Thiên Lan lo lắng
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Sau khi kết thúc yên tiệc, Viêm Huyên cũng mang theo Minh Phong ra cửa cung, Lôi Liệt rửa mặt, mặc bộ áo gấm vàng, ngồi trên giường, nhắm mắt trầm tư. gương mặt tuấn tú, dưới ngọn đèn dầu lại tăng thêm một phần hấp dẫn, nhưng cũng lộ vẻ có mấy phần nguội lạnh.Lúc Đỗ Thiên Lan đi vào, thì thấy hình ảnh thế này, nàng có thể cảm thấy trái tim mình đập mạnh, tình cảm dành cho hắn bao giờ tắt, thậm chí, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, Lôi ca càng ngày càng tuấn mỹ, tính cách của hắn, khí phách của hắn, khôn khéo của hắn, tất cả mọi thứ của hắn đều làm cho người ta không thể qua, chỉ cần nhìn một cái, liền không cách rời đi ánh mắt, hắn là con trời, là vương giả trời sinh.Trong lòng Đỗ Thiên Lan xông ra một loại kiêu ngạo, mặc dù nam nhân này là con trời, nhưng cũng là phu quân của nàng, nàng biết, chỉ cần hắn làm hoàng đế, sẽ cùng rất nhiều nữ nhân chia sẻ hắn, cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ, mặc dù nàng biết mình nhất định sẽ rất đau khổ, nhìn phu quân mình cưng chìu người khác, nàng sẽ đau, nếu như có thể, nàng rất mong mình được sống cạnh hắn, làm một đôi vợ chồng bình thường. Chỉ có hai người bọn họ, không đúng, còn có hài tử của bọn họ. Hắn vuốt bụng của mình, gương mặt hạnh phúc.Từ khi Lôi ca lên ngôi, phong nàng làm hoàng hậu, mà cả hậu cung cũng chỉ có nàng, hắn nói nàng là người hắn duy nhất của hắn, thê tử duy nhất. Khi nghe được câu này thì nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, hắn còn nói giỡn làm cho nàng cười.Khi đó, bọn họ vui vẻ cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào, chẳng qua hắn lại không biết, nàng từng lừa hắn, lần đầu thấy hắn, là nàng cứu hắn, khi đó, hắn là nhị hoàng tử, ngoài ý muốn bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, khi nàng thấy hắn liền bị vẻ tuấn mỹ hấp dẫn, hoàn toàn không thể quên hắn, mặc dù khi đó hắn vẫn ngủ say, nàng vẫn không quản được tim của mình, nha hoàn của nàng biết tất cả, không biết từ nơi nào lấy được một lọ vong tình thủy, nói là chỉ cần cho hắn uống, sau khi tỉnh lại, hắn sẽ yêu người hắn thấy, nàng dĩ nhiên sẽ không đồng ý, dùng thuốc khống chế tình cảm, không thật, nàng muốn là thật lòng, hắn thật sự yêu nàng, nếu như là giả, nàng thà rằng không muốn.Chẳng qua là, một ngày kia, trong miệng của hắn, không ngừng kêu lên ‘Tiểu Nhược’, nghe giống như là tên một nữ nhân. Lòng của nàng hoàn toàn bị đánh nát. Nếu hắn tỉnh lại, còn có sự tồn tại của nàng không? Vì vậy, nàng đem lọ vong tình thủy cho hắn uống..., chỉ vì hạnh phúc nho nhỏ.Quả thật, hắn tỉnh, quên hết tất cả, lại yêu nàng sâu đậm, yêu nàng như mạng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của hắn đầy yêu thương, nàng cảm thấy có chút không thật, từ từ, nàng quên đi chuyện này, chỉ sống với hiện tại. Hắn và nàng yêu nhau. Thật sự yêu nhau, nếu như Minh Phong không đột nhiên nói ra chuyện vong tình thủy, nàng nghĩ, nàng thật sự sẽ quên chuyện này.Bắt đầu từ lúc mỗi đêm hắn gặp ác mộng, tim của nàng giống như bị đá đè nặng.Đúng vậy, nàng sợ hắn nhớ lại tất cả, sợ hắn đi tìm cô gái mà hắn yêu, càng sợ hắn sẽ hận nàng. Khi tất cả bị vạch trần thì nàng sẽ ra sao, nàng sợ, thậm chí còn có tuyệt vọng. Nàng biết, tình huống kia, nàng tuyệt đối chịu đựng không nỗi, so với chuyện giết nàng còn thống khổ hơn.
Sau khi kết thúc yên
tiệc, Viêm Huyên cũng mang theo Minh Phong ra cửa cung, Lôi Liệt rửa
mặt, mặc bộ áo gấm vàng, ngồi trên giường, nhắm mắt trầm tư. gương mặt
tuấn tú, dưới ngọn đèn dầu lại tăng thêm một phần hấp dẫn, nhưng cũng lộ vẻ có mấy phần nguội lạnh.
Lúc Đỗ Thiên Lan đi vào, thì thấy
hình ảnh thế này, nàng có thể cảm thấy trái tim mình đập mạnh, tình cảm
dành cho hắn bao giờ tắt, thậm chí, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, Lôi ca càng ngày càng tuấn mỹ, tính cách của hắn, khí phách của
hắn, khôn khéo của hắn, tất cả mọi thứ của hắn đều làm cho người ta
không thể qua, chỉ cần nhìn một cái, liền không cách rời đi ánh mắt, hắn là con trời, là vương giả trời sinh.
Trong lòng Đỗ Thiên Lan
xông ra một loại kiêu ngạo, mặc dù nam nhân này là con trời, nhưng cũng
là phu quân của nàng, nàng biết, chỉ cần hắn làm hoàng đế, sẽ cùng rất
nhiều nữ nhân chia sẻ hắn, cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ, mặc dù nàng biết mình nhất định sẽ rất đau khổ, nhìn phu quân mình cưng chìu người
khác, nàng sẽ đau, nếu như có thể, nàng rất mong mình được sống cạnh
hắn, làm một đôi vợ chồng bình thường. Chỉ có hai người bọn họ, không
đúng, còn có hài tử của bọn họ. Hắn vuốt bụng của mình, gương mặt hạnh
phúc.
Từ khi Lôi ca lên ngôi, phong nàng làm hoàng hậu, mà cả hậu cung cũng chỉ có nàng, hắn nói nàng là người hắn duy nhất của hắn, thê
tử duy nhất. Khi nghe được câu này thì nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, hắn còn nói giỡn làm cho nàng cười.
Khi đó, bọn họ vui vẻ cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào, chẳng qua hắn lại không biết, nàng từng lừa
hắn, lần đầu thấy hắn, là nàng cứu hắn, khi đó, hắn là nhị hoàng tử,
ngoài ý muốn bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, khi nàng thấy hắn liền bị vẻ
tuấn mỹ hấp dẫn, hoàn toàn không thể quên hắn, mặc dù khi đó hắn vẫn ngủ say, nàng vẫn không quản được tim của mình, nha hoàn của nàng biết tất
cả, không biết từ nơi nào lấy được một lọ vong tình thủy, nói là chỉ cần cho hắn uống, sau khi tỉnh lại, hắn sẽ yêu người hắn thấy, nàng dĩ
nhiên sẽ không đồng ý, dùng thuốc khống chế tình cảm, không thật, nàng
muốn là thật lòng, hắn thật sự yêu nàng, nếu như là giả, nàng thà rằng
không muốn.
Chẳng qua là, một ngày kia, trong miệng của hắn,
không ngừng kêu lên ‘Tiểu Nhược’, nghe giống như là tên một nữ nhân.
Lòng của nàng hoàn toàn bị đánh nát. Nếu hắn tỉnh lại, còn có sự tồn tại của nàng không? Vì vậy, nàng đem lọ vong tình thủy cho hắn uống..., chỉ vì hạnh phúc nho nhỏ.
Quả thật, hắn tỉnh, quên hết tất cả, lại
yêu nàng sâu đậm, yêu nàng như mạng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của hắn
đầy yêu thương, nàng cảm thấy có chút không thật, từ từ, nàng quên đi
chuyện này, chỉ sống với hiện tại. Hắn và nàng yêu nhau. Thật sự yêu
nhau, nếu như Minh Phong không đột nhiên nói ra chuyện vong tình thủy,
nàng nghĩ, nàng thật sự sẽ quên chuyện này.
Bắt đầu từ lúc mỗi đêm hắn gặp ác mộng, tim của nàng giống như bị đá đè nặng.
Đúng vậy, nàng sợ hắn nhớ lại tất cả, sợ hắn đi tìm cô gái mà hắn yêu, càng
sợ hắn sẽ hận nàng. Khi tất cả bị vạch trần thì nàng sẽ ra sao, nàng sợ, thậm chí còn có tuyệt vọng. Nàng biết, tình huống kia, nàng tuyệt đối
chịu đựng không nỗi, so với chuyện giết nàng còn thống khổ hơn.
Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Sau khi kết thúc yên tiệc, Viêm Huyên cũng mang theo Minh Phong ra cửa cung, Lôi Liệt rửa mặt, mặc bộ áo gấm vàng, ngồi trên giường, nhắm mắt trầm tư. gương mặt tuấn tú, dưới ngọn đèn dầu lại tăng thêm một phần hấp dẫn, nhưng cũng lộ vẻ có mấy phần nguội lạnh.Lúc Đỗ Thiên Lan đi vào, thì thấy hình ảnh thế này, nàng có thể cảm thấy trái tim mình đập mạnh, tình cảm dành cho hắn bao giờ tắt, thậm chí, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, Lôi ca càng ngày càng tuấn mỹ, tính cách của hắn, khí phách của hắn, khôn khéo của hắn, tất cả mọi thứ của hắn đều làm cho người ta không thể qua, chỉ cần nhìn một cái, liền không cách rời đi ánh mắt, hắn là con trời, là vương giả trời sinh.Trong lòng Đỗ Thiên Lan xông ra một loại kiêu ngạo, mặc dù nam nhân này là con trời, nhưng cũng là phu quân của nàng, nàng biết, chỉ cần hắn làm hoàng đế, sẽ cùng rất nhiều nữ nhân chia sẻ hắn, cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ, mặc dù nàng biết mình nhất định sẽ rất đau khổ, nhìn phu quân mình cưng chìu người khác, nàng sẽ đau, nếu như có thể, nàng rất mong mình được sống cạnh hắn, làm một đôi vợ chồng bình thường. Chỉ có hai người bọn họ, không đúng, còn có hài tử của bọn họ. Hắn vuốt bụng của mình, gương mặt hạnh phúc.Từ khi Lôi ca lên ngôi, phong nàng làm hoàng hậu, mà cả hậu cung cũng chỉ có nàng, hắn nói nàng là người hắn duy nhất của hắn, thê tử duy nhất. Khi nghe được câu này thì nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, hắn còn nói giỡn làm cho nàng cười.Khi đó, bọn họ vui vẻ cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào, chẳng qua hắn lại không biết, nàng từng lừa hắn, lần đầu thấy hắn, là nàng cứu hắn, khi đó, hắn là nhị hoàng tử, ngoài ý muốn bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, khi nàng thấy hắn liền bị vẻ tuấn mỹ hấp dẫn, hoàn toàn không thể quên hắn, mặc dù khi đó hắn vẫn ngủ say, nàng vẫn không quản được tim của mình, nha hoàn của nàng biết tất cả, không biết từ nơi nào lấy được một lọ vong tình thủy, nói là chỉ cần cho hắn uống, sau khi tỉnh lại, hắn sẽ yêu người hắn thấy, nàng dĩ nhiên sẽ không đồng ý, dùng thuốc khống chế tình cảm, không thật, nàng muốn là thật lòng, hắn thật sự yêu nàng, nếu như là giả, nàng thà rằng không muốn.Chẳng qua là, một ngày kia, trong miệng của hắn, không ngừng kêu lên ‘Tiểu Nhược’, nghe giống như là tên một nữ nhân. Lòng của nàng hoàn toàn bị đánh nát. Nếu hắn tỉnh lại, còn có sự tồn tại của nàng không? Vì vậy, nàng đem lọ vong tình thủy cho hắn uống..., chỉ vì hạnh phúc nho nhỏ.Quả thật, hắn tỉnh, quên hết tất cả, lại yêu nàng sâu đậm, yêu nàng như mạng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của hắn đầy yêu thương, nàng cảm thấy có chút không thật, từ từ, nàng quên đi chuyện này, chỉ sống với hiện tại. Hắn và nàng yêu nhau. Thật sự yêu nhau, nếu như Minh Phong không đột nhiên nói ra chuyện vong tình thủy, nàng nghĩ, nàng thật sự sẽ quên chuyện này.Bắt đầu từ lúc mỗi đêm hắn gặp ác mộng, tim của nàng giống như bị đá đè nặng.Đúng vậy, nàng sợ hắn nhớ lại tất cả, sợ hắn đi tìm cô gái mà hắn yêu, càng sợ hắn sẽ hận nàng. Khi tất cả bị vạch trần thì nàng sẽ ra sao, nàng sợ, thậm chí còn có tuyệt vọng. Nàng biết, tình huống kia, nàng tuyệt đối chịu đựng không nỗi, so với chuyện giết nàng còn thống khổ hơn.