Tác giả:

20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*  - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn :  - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng  - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :  - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng…

Chương 33: Tâm bệnh

Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*  - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn :  - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng  - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :  - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Hỏa Nhã gần như quỳ xuống trước giường Mặc Tuyết nắm lấy tay nàng :- Là ta hại nàng ra nông nỗi này.Kỳ Song hai mắt đỏ ngầu túm lấy Hỏa Nhã muốn đánh một trận. Vậy mà khitay hắn vừa dứt khỏi nàng, nàng vội la lên :- Đừng mà Kỳ Song.Kỳ Song nắm chặt nắm đấm của mình lại đã thấy Mặc Tuyết lần mò theothành giường muốn đi xuống khiến Tây Nam đặt chén thuốc bên kệ đến đỡ nàng.Tay mò mẫm giữa không trung muốn tìm ai đó. Kỳ Song vội đưa tay ra để nàngnắm lấy tay hắn :- Kỳ Song đừng mà, đừng đánh Hỏa Nhã- Sao muội lại còn bênh vực hắn nếu không phải tại hắn muội . . .Vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Song, nàng lại quơ quơ như muốn tìm Hỏa Nhã, bàntay nhanh chóng bị nàng bắt được, nàng dựt dựt tay phải bên Tây Nam ý bảobuông tay rồi ôm chầm lấy hắn. Hỏa Nhã sắp khóc rồi, hắn hối hận vì gặp nàngnếu không tại hắn nàng . . . .- Đừng đau lòng như vậy Hỏa Nhã.- Anh . . . .Nàng biết Hỏa Nhã có lẽ sẽ hối hận nhưng nàng thấy hắn vì nàng làm nhiềuviệc như vậy sao nàng có thể đền đáp hết đây. Một mảnh tình chân thành vàcảm động như vậy.- Em biết anh vì em làm hết bao nhiêu chuyện của kiếp trước. Em không thểngờ mọi chuyện lại từ họ mà ra. Là em trách nhầm anh.Hỏa Nhã sững người, làm sao làm sao nàng biết.- Có lẽ nhờ sức mạnh chi thần phẫn nộ ngàn năm đưa em lại thời điểm ấy.Em thấy hết tất cả những gì cần thấy. Vậy mà em còn trách anh, hại anh chếtcùng em. Em như vậy có xứng đáng với anh không ???Mặc Tuyết muốn rụt tay lại nhưng Hỏa Nhã đã nhanh chóng nắm chặt lấytay nàng :- Đáng, vì em cái gì cũng đáng. Là em cho anh ánh sáng cho anh tất cả,anh không hối hận, một chút cũng không.Nàng bật khóc khiến Kỳ Song vốn đang khó chịu và Tây Nam đang xem kịchvui không khỏi mất hồn chạy đến.- Mọi người vì em làm mọi chuyện, em biết, em biết chứ. Kỳ Song vì em màbảo hộ cả hơn chục năm trời để tay em không dính máu. Tây Nam vì em mà chămnom em suốt chục năm trời để em có thể sống như những cô gái khác. Hỏa Nhã vìem mà sẵn sàng đổi lấy một mạng muốn em trọn đời bình an. Em làm sao có thểtrả lại ơn tình này đây.Câu nói của Mặc Tuyết không khỏi khiến ba người kia kinh hãi, làm saonàng biết mọi chuyện như vậy được. Bọn họ đã giấu nàng rồi mà, không thể nào.- Không sao bé con à, muội là muội muội của huynh huynh không bảo vệthì bảo vệ ai.- Sao muội lại khóc nữa rồi, mấy chuyện đó huynh cũng có thể vì muội màlàm mà. Muội đã từng nói chúng ta là những con sói cô độc thôi. Ta vì muội cũngcó sao.- Anh sẵn sàng mọi thứ nên em không cần phải đau lòng vì anh. Em làcông chúa của anh mà.

Hỏa Nhã gần như quỳ xuống trước giường Mặc Tuyết nắm lấy tay nàng :

- Là ta hại nàng ra nông nỗi này.

Kỳ Song hai mắt đỏ ngầu túm lấy Hỏa Nhã muốn đánh một trận. Vậy mà khi

tay hắn vừa dứt khỏi nàng, nàng vội la lên :

- Đừng mà Kỳ Song.

Kỳ Song nắm chặt nắm đấm của mình lại đã thấy Mặc Tuyết lần mò theo

thành giường muốn đi xuống khiến Tây Nam đặt chén thuốc bên kệ đến đỡ nàng.

Tay mò mẫm giữa không trung muốn tìm ai đó. Kỳ Song vội đưa tay ra để nàng

nắm lấy tay hắn :

- Kỳ Song đừng mà, đừng đánh Hỏa Nhã

- Sao muội lại còn bênh vực hắn nếu không phải tại hắn muội . . .

Vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Song, nàng lại quơ quơ như muốn tìm Hỏa Nhã, bàn

tay nhanh chóng bị nàng bắt được, nàng dựt dựt tay phải bên Tây Nam ý bảo

buông tay rồi ôm chầm lấy hắn. Hỏa Nhã sắp khóc rồi, hắn hối hận vì gặp nàng

nếu không tại hắn nàng . . . .

- Đừng đau lòng như vậy Hỏa Nhã.

- Anh . . . .

Nàng biết Hỏa Nhã có lẽ sẽ hối hận nhưng nàng thấy hắn vì nàng làm nhiều

việc như vậy sao nàng có thể đền đáp hết đây. Một mảnh tình chân thành và

cảm động như vậy.

- Em biết anh vì em làm hết bao nhiêu chuyện của kiếp trước. Em không thể

ngờ mọi chuyện lại từ họ mà ra. Là em trách nhầm anh.

Hỏa Nhã sững người, làm sao làm sao nàng biết.

- Có lẽ nhờ sức mạnh chi thần phẫn nộ ngàn năm đưa em lại thời điểm ấy.

Em thấy hết tất cả những gì cần thấy. Vậy mà em còn trách anh, hại anh chết

cùng em. Em như vậy có xứng đáng với anh không ???

Mặc Tuyết muốn rụt tay lại nhưng Hỏa Nhã đã nhanh chóng nắm chặt lấy

tay nàng :

- Đáng, vì em cái gì cũng đáng. Là em cho anh ánh sáng cho anh tất cả,

anh không hối hận, một chút cũng không.

Nàng bật khóc khiến Kỳ Song vốn đang khó chịu và Tây Nam đang xem kịch

vui không khỏi mất hồn chạy đến.

- Mọi người vì em làm mọi chuyện, em biết, em biết chứ. Kỳ Song vì em mà

bảo hộ cả hơn chục năm trời để tay em không dính máu. Tây Nam vì em mà chăm

nom em suốt chục năm trời để em có thể sống như những cô gái khác. Hỏa Nhã vì

em mà sẵn sàng đổi lấy một mạng muốn em trọn đời bình an. Em làm sao có thể

trả lại ơn tình này đây.

Câu nói của Mặc Tuyết không khỏi khiến ba người kia kinh hãi, làm sao

nàng biết mọi chuyện như vậy được. Bọn họ đã giấu nàng rồi mà, không thể nào.

- Không sao bé con à, muội là muội muội của huynh huynh không bảo vệ

thì bảo vệ ai.

- Sao muội lại khóc nữa rồi, mấy chuyện đó huynh cũng có thể vì muội mà

làm mà. Muội đã từng nói chúng ta là những con sói cô độc thôi. Ta vì muội cũng

có sao.

- Anh sẵn sàng mọi thứ nên em không cần phải đau lòng vì anh. Em là

công chúa của anh mà.

Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*  - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn :  - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng  - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :  - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Hỏa Nhã gần như quỳ xuống trước giường Mặc Tuyết nắm lấy tay nàng :- Là ta hại nàng ra nông nỗi này.Kỳ Song hai mắt đỏ ngầu túm lấy Hỏa Nhã muốn đánh một trận. Vậy mà khitay hắn vừa dứt khỏi nàng, nàng vội la lên :- Đừng mà Kỳ Song.Kỳ Song nắm chặt nắm đấm của mình lại đã thấy Mặc Tuyết lần mò theothành giường muốn đi xuống khiến Tây Nam đặt chén thuốc bên kệ đến đỡ nàng.Tay mò mẫm giữa không trung muốn tìm ai đó. Kỳ Song vội đưa tay ra để nàngnắm lấy tay hắn :- Kỳ Song đừng mà, đừng đánh Hỏa Nhã- Sao muội lại còn bênh vực hắn nếu không phải tại hắn muội . . .Vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Song, nàng lại quơ quơ như muốn tìm Hỏa Nhã, bàntay nhanh chóng bị nàng bắt được, nàng dựt dựt tay phải bên Tây Nam ý bảobuông tay rồi ôm chầm lấy hắn. Hỏa Nhã sắp khóc rồi, hắn hối hận vì gặp nàngnếu không tại hắn nàng . . . .- Đừng đau lòng như vậy Hỏa Nhã.- Anh . . . .Nàng biết Hỏa Nhã có lẽ sẽ hối hận nhưng nàng thấy hắn vì nàng làm nhiềuviệc như vậy sao nàng có thể đền đáp hết đây. Một mảnh tình chân thành vàcảm động như vậy.- Em biết anh vì em làm hết bao nhiêu chuyện của kiếp trước. Em không thểngờ mọi chuyện lại từ họ mà ra. Là em trách nhầm anh.Hỏa Nhã sững người, làm sao làm sao nàng biết.- Có lẽ nhờ sức mạnh chi thần phẫn nộ ngàn năm đưa em lại thời điểm ấy.Em thấy hết tất cả những gì cần thấy. Vậy mà em còn trách anh, hại anh chếtcùng em. Em như vậy có xứng đáng với anh không ???Mặc Tuyết muốn rụt tay lại nhưng Hỏa Nhã đã nhanh chóng nắm chặt lấytay nàng :- Đáng, vì em cái gì cũng đáng. Là em cho anh ánh sáng cho anh tất cả,anh không hối hận, một chút cũng không.Nàng bật khóc khiến Kỳ Song vốn đang khó chịu và Tây Nam đang xem kịchvui không khỏi mất hồn chạy đến.- Mọi người vì em làm mọi chuyện, em biết, em biết chứ. Kỳ Song vì em màbảo hộ cả hơn chục năm trời để tay em không dính máu. Tây Nam vì em mà chămnom em suốt chục năm trời để em có thể sống như những cô gái khác. Hỏa Nhã vìem mà sẵn sàng đổi lấy một mạng muốn em trọn đời bình an. Em làm sao có thểtrả lại ơn tình này đây.Câu nói của Mặc Tuyết không khỏi khiến ba người kia kinh hãi, làm saonàng biết mọi chuyện như vậy được. Bọn họ đã giấu nàng rồi mà, không thể nào.- Không sao bé con à, muội là muội muội của huynh huynh không bảo vệthì bảo vệ ai.- Sao muội lại khóc nữa rồi, mấy chuyện đó huynh cũng có thể vì muội màlàm mà. Muội đã từng nói chúng ta là những con sói cô độc thôi. Ta vì muội cũngcó sao.- Anh sẵn sàng mọi thứ nên em không cần phải đau lòng vì anh. Em làcông chúa của anh mà.

Chương 33: Tâm bệnh