20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt* - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn : - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường : - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng…
Chương 38: Cái giá phải trả p3
Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt* - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn : - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường : - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Nam Lục Thần một thân đỏ rực như lửa đang ngồi trên ngựa thản nhiên nhìnMặc Tử Minh dẫn cô dấu vào kiệu hoa. Như có như không coi như không thấychỉ thấy tay áo phất lên. Đoàn người cô dâu bắt đầu dạo bước trên con phốđông ghẹt người đang hào hứng nhìn vị vương gia được gọi là chiến thần kia.Mặc Tuyết ngồi bên trong kiệu hoa nhắm mắt định thần, nếu nhìn từ xa cólẽ không nhận ra mồ hôi tuôn như mưa trên mặt nàng. Cả người nóng như lửa,lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết lên. Như vạn con kiến bò đến cắn nát thânnàng.- Đã đến phủ rồi, mời vương gia dẫn vương phi vào phủ kẻo trễ giờ lànhBà mối đon đả mỉm cười nói với Nam Lục Thần đang đứng trước cửa kiệu.Nhíu mày nhẹ nhưng bàn tay vẫn vươn vào kiệu hoa, chỉ cảm thấy đôi bàntay lạnh như băng đặt vô lòng bàn tay mình, một đôi chân mang giày songlong phụng bước ra. Hắn có cảm giác hình như thân hình Mặc Tuyết có chút gìđó lảo đảo dọa người. Nhưng trong tíc tắc lại đứng vững như không có chuyệngì khiến người ta không nhận ra được. Dắt nàng bước qua cổng chính,Nam Thần và Mặc Tuyết đã đi đến đại sảnh đứng trước hoàng đế cao caothượng tại kia, bên cạnh là hoàng hậu mỉm cười tao nhã kia.- Giờ lành đã đến, xin mời tân lang tân nương đứng trước mặt hoàngđế và hoàng hậu.- Nhất bái thiên địa- Nhị bái cao đường- Phu thê. . . . .Chưa dứt đến câu tiếp theo đã thấy một toán bóng đen lao vào như điên nhưdại chém giết tất cả mọi người.- Sát thủ. .. không là tử sĩ.Không phải ám sát mà là điên cuồng giết người nhưng chỉ 1 đường chémgiết lao đến trước mặt Nam Lục Thần.- Đi chết đi.Mũi kiếm lao vút đến trước mắt Lục Thần nhưng không phải nhắm vào hắnmà là người bên cạnh hắn.- Chính ngươi phải chết nếu không sẽ là hậu hoạn về sau.Mặc Tuyết bấy giờ biết mũi kiếm đã hướng về phía mình nhờ tiếng gió bêntai. Nhếch môi cười, được lắm Mặc Tử Minh, dám coi nàng là con tốt thế mạng ?Nhưng có lẽ bên người nàng có nội gián mới có thể biết được căn bản hôm naylà ngày phát tác thì đúng hơn. Mũi kiếm nhanh chóng đâm thẳng vào trái tim củanàng, máu tuôn xối xả khiến Lục Thần giật mình.Chưa để hắn suy nghĩ nghiêm túc xong đã thấy bên nàng không một tiếngđộng xuất hiện hai bóng người. Một kẻ dùng chưởng lực đánh vào tên kia, mộtngười nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.- Có nguy hiểm không ?Kẻ vừa đánh chết bọn họ khẽ hỏi.- Có thể nguy hiểm đến tính mạng.Lục Thần thấy vậy lao đến cướp nàng từ tay bọn họ, bên cạnh đã xuất hiệnkẻ đeo mặt nạ bạc đỡ lấy Mặc Tuyết bắt đầu thi châm.- Cảm ơn.Thật sự không thể để Mặc Tuyết chết được nếu không chắc chắn sẽ cóchuyện xảy ra.
Nam Lục Thần một thân đỏ rực như lửa đang ngồi trên ngựa thản nhiên nhìn
Mặc Tử Minh dẫn cô dấu vào kiệu hoa. Như có như không coi như không thấy
chỉ thấy tay áo phất lên. Đoàn người cô dâu bắt đầu dạo bước trên con phố
đông ghẹt người đang hào hứng nhìn vị vương gia được gọi là chiến thần kia.
Mặc Tuyết ngồi bên trong kiệu hoa nhắm mắt định thần, nếu nhìn từ xa có
lẽ không nhận ra mồ hôi tuôn như mưa trên mặt nàng. Cả người nóng như lửa,
lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết lên. Như vạn con kiến bò đến cắn nát thân
nàng.
- Đã đến phủ rồi, mời vương gia dẫn vương phi vào phủ kẻo trễ giờ lành
Bà mối đon đả mỉm cười nói với Nam Lục Thần đang đứng trước cửa kiệu.
Nhíu mày nhẹ nhưng bàn tay vẫn vươn vào kiệu hoa, chỉ cảm thấy đôi bàn
tay lạnh như băng đặt vô lòng bàn tay mình, một đôi chân mang giày song
long phụng bước ra. Hắn có cảm giác hình như thân hình Mặc Tuyết có chút gì
đó lảo đảo dọa người. Nhưng trong tíc tắc lại đứng vững như không có chuyện
gì khiến người ta không nhận ra được. Dắt nàng bước qua cổng chính,
Nam Thần và Mặc Tuyết đã đi đến đại sảnh đứng trước hoàng đế cao cao
thượng tại kia, bên cạnh là hoàng hậu mỉm cười tao nhã kia.
- Giờ lành đã đến, xin mời tân lang tân nương đứng trước mặt hoàng
đế và hoàng hậu.
- Nhất bái thiên địa
- Nhị bái cao đường
- Phu thê. . . . .
Chưa dứt đến câu tiếp theo đã thấy một toán bóng đen lao vào như điên như
dại chém giết tất cả mọi người.
- Sát thủ. .. không là tử sĩ.
Không phải ám sát mà là điên cuồng giết người nhưng chỉ 1 đường chém
giết lao đến trước mặt Nam Lục Thần.
- Đi chết đi.
Mũi kiếm lao vút đến trước mắt Lục Thần nhưng không phải nhắm vào hắn
mà là người bên cạnh hắn.
- Chính ngươi phải chết nếu không sẽ là hậu hoạn về sau.
Mặc Tuyết bấy giờ biết mũi kiếm đã hướng về phía mình nhờ tiếng gió bên
tai. Nhếch môi cười, được lắm Mặc Tử Minh, dám coi nàng là con tốt thế mạng ?
Nhưng có lẽ bên người nàng có nội gián mới có thể biết được căn bản hôm nay
là ngày phát tác thì đúng hơn. Mũi kiếm nhanh chóng đâm thẳng vào trái tim của
nàng, máu tuôn xối xả khiến Lục Thần giật mình.
Chưa để hắn suy nghĩ nghiêm túc xong đã thấy bên nàng không một tiếng
động xuất hiện hai bóng người. Một kẻ dùng chưởng lực đánh vào tên kia, một
người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.
- Có nguy hiểm không ?
Kẻ vừa đánh chết bọn họ khẽ hỏi.
- Có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Thần thấy vậy lao đến cướp nàng từ tay bọn họ, bên cạnh đã xuất hiện
kẻ đeo mặt nạ bạc đỡ lấy Mặc Tuyết bắt đầu thi châm.
- Cảm ơn.
Thật sự không thể để Mặc Tuyết chết được nếu không chắc chắn sẽ có
chuyện xảy ra.
Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt* - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn : - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường : - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Nam Lục Thần một thân đỏ rực như lửa đang ngồi trên ngựa thản nhiên nhìnMặc Tử Minh dẫn cô dấu vào kiệu hoa. Như có như không coi như không thấychỉ thấy tay áo phất lên. Đoàn người cô dâu bắt đầu dạo bước trên con phốđông ghẹt người đang hào hứng nhìn vị vương gia được gọi là chiến thần kia.Mặc Tuyết ngồi bên trong kiệu hoa nhắm mắt định thần, nếu nhìn từ xa cólẽ không nhận ra mồ hôi tuôn như mưa trên mặt nàng. Cả người nóng như lửa,lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết lên. Như vạn con kiến bò đến cắn nát thânnàng.- Đã đến phủ rồi, mời vương gia dẫn vương phi vào phủ kẻo trễ giờ lànhBà mối đon đả mỉm cười nói với Nam Lục Thần đang đứng trước cửa kiệu.Nhíu mày nhẹ nhưng bàn tay vẫn vươn vào kiệu hoa, chỉ cảm thấy đôi bàntay lạnh như băng đặt vô lòng bàn tay mình, một đôi chân mang giày songlong phụng bước ra. Hắn có cảm giác hình như thân hình Mặc Tuyết có chút gìđó lảo đảo dọa người. Nhưng trong tíc tắc lại đứng vững như không có chuyệngì khiến người ta không nhận ra được. Dắt nàng bước qua cổng chính,Nam Thần và Mặc Tuyết đã đi đến đại sảnh đứng trước hoàng đế cao caothượng tại kia, bên cạnh là hoàng hậu mỉm cười tao nhã kia.- Giờ lành đã đến, xin mời tân lang tân nương đứng trước mặt hoàngđế và hoàng hậu.- Nhất bái thiên địa- Nhị bái cao đường- Phu thê. . . . .Chưa dứt đến câu tiếp theo đã thấy một toán bóng đen lao vào như điên nhưdại chém giết tất cả mọi người.- Sát thủ. .. không là tử sĩ.Không phải ám sát mà là điên cuồng giết người nhưng chỉ 1 đường chémgiết lao đến trước mặt Nam Lục Thần.- Đi chết đi.Mũi kiếm lao vút đến trước mắt Lục Thần nhưng không phải nhắm vào hắnmà là người bên cạnh hắn.- Chính ngươi phải chết nếu không sẽ là hậu hoạn về sau.Mặc Tuyết bấy giờ biết mũi kiếm đã hướng về phía mình nhờ tiếng gió bêntai. Nhếch môi cười, được lắm Mặc Tử Minh, dám coi nàng là con tốt thế mạng ?Nhưng có lẽ bên người nàng có nội gián mới có thể biết được căn bản hôm naylà ngày phát tác thì đúng hơn. Mũi kiếm nhanh chóng đâm thẳng vào trái tim củanàng, máu tuôn xối xả khiến Lục Thần giật mình.Chưa để hắn suy nghĩ nghiêm túc xong đã thấy bên nàng không một tiếngđộng xuất hiện hai bóng người. Một kẻ dùng chưởng lực đánh vào tên kia, mộtngười nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.- Có nguy hiểm không ?Kẻ vừa đánh chết bọn họ khẽ hỏi.- Có thể nguy hiểm đến tính mạng.Lục Thần thấy vậy lao đến cướp nàng từ tay bọn họ, bên cạnh đã xuất hiệnkẻ đeo mặt nạ bạc đỡ lấy Mặc Tuyết bắt đầu thi châm.- Cảm ơn.Thật sự không thể để Mặc Tuyết chết được nếu không chắc chắn sẽ cóchuyện xảy ra.