Tác giả:

Một mùa đông, đường phố tấp nập,người ai ai cũng đang vui vẻ với cái không khí giáng sinh đang đến gần. Trong một góc phố nhỏ, một bóng dáng bé nhỏ đang co rúm vì cái thời tiết không mấy là ấm áp ấy. Trên người một cái áo mỏng manh để che thân, nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến cô cho lắm. Vài người đi qua chỉ nhìn cô một cách khinh thường rồi bỏ đi... Thời gian cứ từ từ trôi qua, đêm cũng đã khuya, đường phố không còn bóng dáng người, không gian yên tĩnh đến rợn người. Trong bầu không khí ấy, tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, làm cho con tim bé nhỏ của ai đó đập liên hồi. Cũng chính là khoảng thời điểm người ta có những suy nghĩ hết sức khủng khiếp rợn cả người, những hình ảnh giết người, chết chóc hiện lên trong tâm trí trẻ thơ. Càng nghĩ càng khiến cho cô sợ hãi, thu thân hình bé nhỏ của mình vào một góc, chấp tay cầu nguyện cho chính mình... 'Ô ô ô, thật là đáng sợ a... oa oa'-đây chính là suy nghĩ trong đầu cô và tất nhiên là cô không dám phát ra tiếng động nào. Tiếng bước chân…

Chương 5: Cấm không cho gần hắn

Vợ à! Em Quậy Đủ Chưa?Tác giả: Luca ssTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột mùa đông, đường phố tấp nập,người ai ai cũng đang vui vẻ với cái không khí giáng sinh đang đến gần. Trong một góc phố nhỏ, một bóng dáng bé nhỏ đang co rúm vì cái thời tiết không mấy là ấm áp ấy. Trên người một cái áo mỏng manh để che thân, nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến cô cho lắm. Vài người đi qua chỉ nhìn cô một cách khinh thường rồi bỏ đi... Thời gian cứ từ từ trôi qua, đêm cũng đã khuya, đường phố không còn bóng dáng người, không gian yên tĩnh đến rợn người. Trong bầu không khí ấy, tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, làm cho con tim bé nhỏ của ai đó đập liên hồi. Cũng chính là khoảng thời điểm người ta có những suy nghĩ hết sức khủng khiếp rợn cả người, những hình ảnh giết người, chết chóc hiện lên trong tâm trí trẻ thơ. Càng nghĩ càng khiến cho cô sợ hãi, thu thân hình bé nhỏ của mình vào một góc, chấp tay cầu nguyện cho chính mình... 'Ô ô ô, thật là đáng sợ a... oa oa'-đây chính là suy nghĩ trong đầu cô và tất nhiên là cô không dám phát ra tiếng động nào. Tiếng bước chân… Hừ...tưởng lão nương đây sợ ngươi à...hừ hừSau khi chuyện tranh chấp xảy ra...chưa đầy 1 giây... các nữ sinh trong trường nhìn Minh Ngọc bằng ánh mắt khinh thường, còn có người nhìn bằng ánh mắt như sinh vật lạ....Sau khi trở về nhà, nhìn thấy cái mặt đen mà không thể đen hơn Hàn Vương, bất giác vẫn mặt dày lại ôm hắn , nhào vào lòng hắn khóc...chùi hết nước mắt nước mũi vào chiếc áo hàng triệu của hắn...Nhưng Minh Ngọc ta vốn dĩ không sợ hắn vì vũ khí lớn nhất của ta đây là nước mắt cá sấu...hắc hắcThế mà hôm nay Hàn Vương lại có sức phản kháng với những giọt nước mắt nhân tạo của Minh Ngọc.... chuyện lạ này làm cho cô có chút lo lắng thấp thỏm....-Anh sao thế?? - Minh Ngọc meo meo lên tiếngHàn Vương vẫn không nói-Em xin lỗi- Minh Ngọc càng lo lắng hơn...- Em đã là sai cái gì nói anh biết -Rốt cuộc Hàn Vương cũng chịu nói làm Minh Ngọc có sức sông trở lạiNhưng thật sự Hàn Vương không biết về Minh Ngọc ta trêu chọc cô giáo a...Thường thì anh ấy sẽ biết tất cả nhưng hôm nay làm sao thếThật thà , cô nói : - hix , chúc mừng sinh nhật cô bằng chuột gián...hix-Còn gì nữa -" Mặt Hàn Vương cực kì khó coiChuyện gì nữa ta?? Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra...chuyện gì... ??-Em không biết - Minh Ngọc với đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt hỏi- Em thật sự không biết hay giả vờ không biết hử??Gật đầu lia lịa...hôm nay cô rất ngoan nha...chỉ chọc cô giáo thôi nha...chưa làm chuyện gì đáng ghét à...- Tên hồi chiều em gây sự là ai?? - Hàn Minh gằng giọng hỏi- Ai cơ??-Còn giả ngu" - Hàn Vương cốc nhẹ lên trán của Minh Ngọc-Em thật sự không nhớ nha - Minh Ngọc quả thật là không nhớ cái tên vừa bị mình nguyền rủa..-Hừ...anh nhắc nhở...Sau này gặp hắn phải cách xa hắn thật xa ra.... không được đến gần hắn...Nghe không?? -Hắn lạnh giọng nói làm Minh Ngọc đây toát mồ hôi lạnhTuy không nhớ tên cặn bã đó nhưng vẫn gật đầu lia lịa..--- ------ ------ ------ ------ ------ ------Tên nào đó, xa tuốt bên kia trái đất....hắc xì....--- ------ ------ ------ ----

Hừ...tưởng lão nương đây sợ ngươi à...hừ hừ

Sau khi chuyện tranh chấp xảy ra...chưa đầy 1 giây... các nữ sinh trong trường nhìn Minh Ngọc bằng ánh mắt khinh thường, còn có người nhìn bằng ánh mắt như sinh vật lạ....

Sau khi trở về nhà, nhìn thấy cái mặt đen mà không thể đen hơn Hàn Vương, bất giác vẫn mặt dày lại ôm hắn , nhào vào lòng hắn khóc...chùi hết nước mắt nước mũi vào chiếc áo hàng triệu của hắn...Nhưng Minh Ngọc ta vốn dĩ không sợ hắn vì vũ khí lớn nhất của ta đây là nước mắt cá sấu...hắc hắc

Thế mà hôm nay Hàn Vương lại có sức phản kháng với những giọt nước mắt nhân tạo của Minh Ngọc.... chuyện lạ này làm cho cô có chút lo lắng thấp thỏm....

-Anh sao thế?? - Minh Ngọc meo meo lên tiếng

Hàn Vương vẫn không nói

-Em xin lỗi- Minh Ngọc càng lo lắng hơn...

- Em đã là sai cái gì nói anh biết -Rốt cuộc Hàn Vương cũng chịu nói làm Minh Ngọc có sức sông trở lại

Nhưng thật sự Hàn Vương không biết về Minh Ngọc ta trêu chọc cô giáo a...Thường thì anh ấy sẽ biết tất cả nhưng hôm nay làm sao thế

Thật thà , cô nói : - hix , chúc mừng sinh nhật cô bằng chuột gián...hix

-Còn gì nữa -" Mặt Hàn Vương cực kì khó coi

Chuyện gì nữa ta?? Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra...chuyện gì... ??

-Em không biết - Minh Ngọc với đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt hỏi

- Em thật sự không biết hay giả vờ không biết hử??

Gật đầu lia lịa...hôm nay cô rất ngoan nha...chỉ chọc cô giáo thôi nha...chưa làm chuyện gì đáng ghét à...

- Tên hồi chiều em gây sự là ai?? - Hàn Minh gằng giọng hỏi

- Ai cơ??

-Còn giả ngu" - Hàn Vương cốc nhẹ lên trán của Minh Ngọc

-Em thật sự không nhớ nha - Minh Ngọc quả thật là không nhớ cái tên vừa bị mình nguyền rủa..

-Hừ...anh nhắc nhở...Sau này gặp hắn phải cách xa hắn thật xa ra.... không được đến gần hắn...Nghe không?? -Hắn lạnh giọng nói làm Minh Ngọc đây toát mồ hôi lạnh

Tuy không nhớ tên cặn bã đó nhưng vẫn gật đầu lia lịa..

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Tên nào đó, xa tuốt bên kia trái đất....hắc xì....

--- ------ ------ ------ ----

Vợ à! Em Quậy Đủ Chưa?Tác giả: Luca ssTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột mùa đông, đường phố tấp nập,người ai ai cũng đang vui vẻ với cái không khí giáng sinh đang đến gần. Trong một góc phố nhỏ, một bóng dáng bé nhỏ đang co rúm vì cái thời tiết không mấy là ấm áp ấy. Trên người một cái áo mỏng manh để che thân, nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến cô cho lắm. Vài người đi qua chỉ nhìn cô một cách khinh thường rồi bỏ đi... Thời gian cứ từ từ trôi qua, đêm cũng đã khuya, đường phố không còn bóng dáng người, không gian yên tĩnh đến rợn người. Trong bầu không khí ấy, tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, làm cho con tim bé nhỏ của ai đó đập liên hồi. Cũng chính là khoảng thời điểm người ta có những suy nghĩ hết sức khủng khiếp rợn cả người, những hình ảnh giết người, chết chóc hiện lên trong tâm trí trẻ thơ. Càng nghĩ càng khiến cho cô sợ hãi, thu thân hình bé nhỏ của mình vào một góc, chấp tay cầu nguyện cho chính mình... 'Ô ô ô, thật là đáng sợ a... oa oa'-đây chính là suy nghĩ trong đầu cô và tất nhiên là cô không dám phát ra tiếng động nào. Tiếng bước chân… Hừ...tưởng lão nương đây sợ ngươi à...hừ hừSau khi chuyện tranh chấp xảy ra...chưa đầy 1 giây... các nữ sinh trong trường nhìn Minh Ngọc bằng ánh mắt khinh thường, còn có người nhìn bằng ánh mắt như sinh vật lạ....Sau khi trở về nhà, nhìn thấy cái mặt đen mà không thể đen hơn Hàn Vương, bất giác vẫn mặt dày lại ôm hắn , nhào vào lòng hắn khóc...chùi hết nước mắt nước mũi vào chiếc áo hàng triệu của hắn...Nhưng Minh Ngọc ta vốn dĩ không sợ hắn vì vũ khí lớn nhất của ta đây là nước mắt cá sấu...hắc hắcThế mà hôm nay Hàn Vương lại có sức phản kháng với những giọt nước mắt nhân tạo của Minh Ngọc.... chuyện lạ này làm cho cô có chút lo lắng thấp thỏm....-Anh sao thế?? - Minh Ngọc meo meo lên tiếngHàn Vương vẫn không nói-Em xin lỗi- Minh Ngọc càng lo lắng hơn...- Em đã là sai cái gì nói anh biết -Rốt cuộc Hàn Vương cũng chịu nói làm Minh Ngọc có sức sông trở lạiNhưng thật sự Hàn Vương không biết về Minh Ngọc ta trêu chọc cô giáo a...Thường thì anh ấy sẽ biết tất cả nhưng hôm nay làm sao thếThật thà , cô nói : - hix , chúc mừng sinh nhật cô bằng chuột gián...hix-Còn gì nữa -" Mặt Hàn Vương cực kì khó coiChuyện gì nữa ta?? Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra...chuyện gì... ??-Em không biết - Minh Ngọc với đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt hỏi- Em thật sự không biết hay giả vờ không biết hử??Gật đầu lia lịa...hôm nay cô rất ngoan nha...chỉ chọc cô giáo thôi nha...chưa làm chuyện gì đáng ghét à...- Tên hồi chiều em gây sự là ai?? - Hàn Minh gằng giọng hỏi- Ai cơ??-Còn giả ngu" - Hàn Vương cốc nhẹ lên trán của Minh Ngọc-Em thật sự không nhớ nha - Minh Ngọc quả thật là không nhớ cái tên vừa bị mình nguyền rủa..-Hừ...anh nhắc nhở...Sau này gặp hắn phải cách xa hắn thật xa ra.... không được đến gần hắn...Nghe không?? -Hắn lạnh giọng nói làm Minh Ngọc đây toát mồ hôi lạnhTuy không nhớ tên cặn bã đó nhưng vẫn gật đầu lia lịa..--- ------ ------ ------ ------ ------ ------Tên nào đó, xa tuốt bên kia trái đất....hắc xì....--- ------ ------ ------ ----

Chương 5: Cấm không cho gần hắn