" Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy." Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà." Một cô gái khác bá vai bạn mình nhìn Lạc Thanh Tuyền nháy mắt nói. Người đầu sỏ bị châm chọc thì giật giật khóe môi, đánh lưỡi bảy lần mới nói: " Đứa nào châm chọc tao đứa đó là con chó." Cô gái đang bá vai bạn lập tức thở phì phì, sắn tay áo lên nói: " Mày tin tao tát cho xéo háng mày không?" Lạc Thanh Tuyền ho khù khụ, ngước mặt nhìn trời bật thốt: " Cẩn thận lựu...đ...ạn." " Bẹp." Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng sức công phá thì không thể tưởng tượng được. Cô bạn đang hùng hổ lập tức đứng im như bị yểm thuật định thân. Lạc Thanh Tuyền nháy mắt với nhỏ bạn, cả hai ăn ý chạy thật nhanh. " Aaaaaa! Con chim chết tiệt! Lạc mặt chuột, Phùng vịt đực hai người mau lấy súng bắn chim ta đây cho lão nương." Thủy Mỹ Mỹ rống lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn con hải âu đang bay vòng tròn trên đầu. Hai cô trốn ở cửa khoang…
Chương 13
Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc SốngTác giả: PhaiKo9xTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không" Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy." Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà." Một cô gái khác bá vai bạn mình nhìn Lạc Thanh Tuyền nháy mắt nói. Người đầu sỏ bị châm chọc thì giật giật khóe môi, đánh lưỡi bảy lần mới nói: " Đứa nào châm chọc tao đứa đó là con chó." Cô gái đang bá vai bạn lập tức thở phì phì, sắn tay áo lên nói: " Mày tin tao tát cho xéo háng mày không?" Lạc Thanh Tuyền ho khù khụ, ngước mặt nhìn trời bật thốt: " Cẩn thận lựu...đ...ạn." " Bẹp." Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng sức công phá thì không thể tưởng tượng được. Cô bạn đang hùng hổ lập tức đứng im như bị yểm thuật định thân. Lạc Thanh Tuyền nháy mắt với nhỏ bạn, cả hai ăn ý chạy thật nhanh. " Aaaaaa! Con chim chết tiệt! Lạc mặt chuột, Phùng vịt đực hai người mau lấy súng bắn chim ta đây cho lão nương." Thủy Mỹ Mỹ rống lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn con hải âu đang bay vòng tròn trên đầu. Hai cô trốn ở cửa khoang… " Chàng đi đâu vậy?"" Mà thôi có gì về y quán rồi nói sau." Cô nhìn Sài Mạc nói.Trông sắc mặt y cực kém.Sài Mạc nhìn người trước mắt mà tâm lại nhộn nhạo. Nhu thuận đi theo.Nàng vẫn luôn tìm y." Câu nói khi trước mặt Lương tiểu thư là thật?" Đây là khúc mắc cắm mãi trong lòng y." Không. Thật lòng ta luôn tôn trọng chàng. Nói lời đó cũng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ." Cô nhìn màn mưa trầm tỉnh nói.Rồi đứng lại mặt đối mặt với y và nói:" Ta lần đầu tiên khâm phục, tôn trọng một người nam nhân." Trừ cha ta ra. Cô nói thầm trong lòng. Lần đầu tiên luôn có tác dụng trấn an nhất định." Thê chủ...ta..ta có gì mà nàng khâm phục chứ?'' Sài Mạc lúng túng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn ấy." Những gì chàng làm. Ta đều đặt trong tâm." Trừ yêu chàng ra cái gì ta cũng sẽ cho chàng được.Trần Lợi.Người con trai tốt như vậy ngươi còn để y đau khổ một lần nữa thì Lạc Thanh Tuyền cô hứa sẽ cho ngươi biết thế nào là sự thâm độc của nữ nhân hiện đại.Hazz!Có lẽ khi biết thân thể này chưa chết thì tâm lý mình đã nhận định không thể phát sinh tình cảm với người nam nhân yếu đuối mà kiên cường này.Mà có lẽ cô đã khép trái tim từ lâu nên không thể dễ dàng động tâm.Một lần thất bại.Một lần sợ.Với hoàn cảnh này cô càng sợ.Sợ lỡ yêu ai thì không thể theo đuổi y. Và không thể ở bên y. Thế động tâm có ích gì?Cứ như vậy, chở che cho người nam nhân này cho tới hết tháng. Có ra đi chắc cũng không tiếc nuối.Cứ vậy cả hai nắm tay nhau đi trong mưa.Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau.Đến y quán cô dẫn Sài Mạc vô nhanh phòng khám bệnh của mình. Không có quần áo, chỉ còn cách ngồi đợi Thường Dược trở về vậy.Nhớ lại lúc nảy.Nàng và Thường Dược chia nhau ra kiếm.May mắn gặp được Cao Vĩ Minh. Nhìn thái độ nàng ta chắc chắn đã biết mình bị đùa bởn.Tuy có chút tức giận chuyện hồi sáng với nàng ta nhưng dù sao bây giờ cũng đã kiếm được người. Đường ai nấy đi vậy.Gõ gõ mặt bàn suy nghĩ cô lại bay đến chín tầng mây tiếp." Thê chủ. Ta có thể hỏi nàng một chuyện được không?" Sài Mạc ngập ngừng nhìn nàng mãi mới cất tiếng." Hử... Chuyện gì?" Cô ngẩn ra, rồi hồi thần nói." Người đánh thắng được trang chủ ư?" Sài Mạc khẽ nhìn lén sắc mặt nàng.Cô xém buột miệng nói trang chủ là ai nhưng ngẫm lại buổi sáng nay có gặp một ông chằn, chắc là người nọ. Xoa nhẹ cằm.Trang chủ cơ đấy?Chắc chắn sản nghiệp không ít.Mà hắn ta lại dám ám sát mình. Lúc đó mình lo cho Sài Mạc nên vội vàng bỏ đi. Ngày mai chắc chắn phải bắt đền hắn ta một số bạc trị thương để nuôi trai chứ.Thầm gật gù. Rồi nhớ ra chưa trả lời câu hỏi của y liền vội đáp:" Ừm. Nhưng có gì không?" Không quên bồi thêm một câu hỏi lại." Nàng có... dự tính gì không?" Sài Mạc cắn môi nói. Trong lòng lại tràn ra sự bất an. Y có cảm giác...nàng sẽ...
" Chàng đi đâu vậy?"
" Mà thôi có gì về y quán rồi nói sau." Cô nhìn Sài Mạc nói.
Trông sắc mặt y cực kém.
Sài Mạc nhìn người trước mắt mà tâm lại nhộn nhạo. Nhu thuận đi theo.
Nàng vẫn luôn tìm y.
" Câu nói khi trước mặt Lương tiểu thư là thật?" Đây là khúc mắc cắm mãi trong lòng y.
" Không. Thật lòng ta luôn tôn trọng chàng. Nói lời đó cũng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ." Cô nhìn màn mưa trầm tỉnh nói.
Rồi đứng lại mặt đối mặt với y và nói:
" Ta lần đầu tiên khâm phục, tôn trọng một người nam nhân." Trừ cha ta ra. Cô nói thầm trong lòng. Lần đầu tiên luôn có tác dụng trấn an nhất định.
" Thê chủ...ta..ta có gì mà nàng khâm phục chứ?'' Sài Mạc lúng túng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn ấy.
" Những gì chàng làm. Ta đều đặt trong tâm." Trừ yêu chàng ra cái gì ta cũng sẽ cho chàng được.
Trần Lợi.
Người con trai tốt như vậy ngươi còn để y đau khổ một lần nữa thì Lạc Thanh Tuyền cô hứa sẽ cho ngươi biết thế nào là sự thâm độc của nữ nhân hiện đại.
Hazz!
Có lẽ khi biết thân thể này chưa chết thì tâm lý mình đã nhận định không thể phát sinh tình cảm với người nam nhân yếu đuối mà kiên cường này.
Mà có lẽ cô đã khép trái tim từ lâu nên không thể dễ dàng động tâm.
Một lần thất bại.
Một lần sợ.
Với hoàn cảnh này cô càng sợ.
Sợ lỡ yêu ai thì không thể theo đuổi y. Và không thể ở bên y. Thế động tâm có ích gì?
Cứ như vậy, chở che cho người nam nhân này cho tới hết tháng. Có ra đi chắc cũng không tiếc nuối.
Cứ vậy cả hai nắm tay nhau đi trong mưa.
Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau.
Đến y quán cô dẫn Sài Mạc vô nhanh phòng khám bệnh của mình. Không có quần áo, chỉ còn cách ngồi đợi Thường Dược trở về vậy.
Nhớ lại lúc nảy.
Nàng và Thường Dược chia nhau ra kiếm.
May mắn gặp được Cao Vĩ Minh. Nhìn thái độ nàng ta chắc chắn đã biết mình bị đùa bởn.
Tuy có chút tức giận chuyện hồi sáng với nàng ta nhưng dù sao bây giờ cũng đã kiếm được người. Đường ai nấy đi vậy.
Gõ gõ mặt bàn suy nghĩ cô lại bay đến chín tầng mây tiếp.
" Thê chủ. Ta có thể hỏi nàng một chuyện được không?" Sài Mạc ngập ngừng nhìn nàng mãi mới cất tiếng.
" Hử... Chuyện gì?" Cô ngẩn ra, rồi hồi thần nói.
" Người đánh thắng được trang chủ ư?" Sài Mạc khẽ nhìn lén sắc mặt nàng.
Cô xém buột miệng nói trang chủ là ai nhưng ngẫm lại buổi sáng nay có gặp một ông chằn, chắc là người nọ. Xoa nhẹ cằm.
Trang chủ cơ đấy?
Chắc chắn sản nghiệp không ít.
Mà hắn ta lại dám ám sát mình. Lúc đó mình lo cho Sài Mạc nên vội vàng bỏ đi. Ngày mai chắc chắn phải bắt đền hắn ta một số bạc trị thương để nuôi trai chứ.
Thầm gật gù. Rồi nhớ ra chưa trả lời câu hỏi của y liền vội đáp:
" Ừm. Nhưng có gì không?" Không quên bồi thêm một câu hỏi lại.
" Nàng có... dự tính gì không?" Sài Mạc cắn môi nói. Trong lòng lại tràn ra sự bất an. Y có cảm giác...nàng sẽ...
Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc SốngTác giả: PhaiKo9xTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không" Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy." Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà." Một cô gái khác bá vai bạn mình nhìn Lạc Thanh Tuyền nháy mắt nói. Người đầu sỏ bị châm chọc thì giật giật khóe môi, đánh lưỡi bảy lần mới nói: " Đứa nào châm chọc tao đứa đó là con chó." Cô gái đang bá vai bạn lập tức thở phì phì, sắn tay áo lên nói: " Mày tin tao tát cho xéo háng mày không?" Lạc Thanh Tuyền ho khù khụ, ngước mặt nhìn trời bật thốt: " Cẩn thận lựu...đ...ạn." " Bẹp." Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng sức công phá thì không thể tưởng tượng được. Cô bạn đang hùng hổ lập tức đứng im như bị yểm thuật định thân. Lạc Thanh Tuyền nháy mắt với nhỏ bạn, cả hai ăn ý chạy thật nhanh. " Aaaaaa! Con chim chết tiệt! Lạc mặt chuột, Phùng vịt đực hai người mau lấy súng bắn chim ta đây cho lão nương." Thủy Mỹ Mỹ rống lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn con hải âu đang bay vòng tròn trên đầu. Hai cô trốn ở cửa khoang… " Chàng đi đâu vậy?"" Mà thôi có gì về y quán rồi nói sau." Cô nhìn Sài Mạc nói.Trông sắc mặt y cực kém.Sài Mạc nhìn người trước mắt mà tâm lại nhộn nhạo. Nhu thuận đi theo.Nàng vẫn luôn tìm y." Câu nói khi trước mặt Lương tiểu thư là thật?" Đây là khúc mắc cắm mãi trong lòng y." Không. Thật lòng ta luôn tôn trọng chàng. Nói lời đó cũng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ." Cô nhìn màn mưa trầm tỉnh nói.Rồi đứng lại mặt đối mặt với y và nói:" Ta lần đầu tiên khâm phục, tôn trọng một người nam nhân." Trừ cha ta ra. Cô nói thầm trong lòng. Lần đầu tiên luôn có tác dụng trấn an nhất định." Thê chủ...ta..ta có gì mà nàng khâm phục chứ?'' Sài Mạc lúng túng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn ấy." Những gì chàng làm. Ta đều đặt trong tâm." Trừ yêu chàng ra cái gì ta cũng sẽ cho chàng được.Trần Lợi.Người con trai tốt như vậy ngươi còn để y đau khổ một lần nữa thì Lạc Thanh Tuyền cô hứa sẽ cho ngươi biết thế nào là sự thâm độc của nữ nhân hiện đại.Hazz!Có lẽ khi biết thân thể này chưa chết thì tâm lý mình đã nhận định không thể phát sinh tình cảm với người nam nhân yếu đuối mà kiên cường này.Mà có lẽ cô đã khép trái tim từ lâu nên không thể dễ dàng động tâm.Một lần thất bại.Một lần sợ.Với hoàn cảnh này cô càng sợ.Sợ lỡ yêu ai thì không thể theo đuổi y. Và không thể ở bên y. Thế động tâm có ích gì?Cứ như vậy, chở che cho người nam nhân này cho tới hết tháng. Có ra đi chắc cũng không tiếc nuối.Cứ vậy cả hai nắm tay nhau đi trong mưa.Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau.Đến y quán cô dẫn Sài Mạc vô nhanh phòng khám bệnh của mình. Không có quần áo, chỉ còn cách ngồi đợi Thường Dược trở về vậy.Nhớ lại lúc nảy.Nàng và Thường Dược chia nhau ra kiếm.May mắn gặp được Cao Vĩ Minh. Nhìn thái độ nàng ta chắc chắn đã biết mình bị đùa bởn.Tuy có chút tức giận chuyện hồi sáng với nàng ta nhưng dù sao bây giờ cũng đã kiếm được người. Đường ai nấy đi vậy.Gõ gõ mặt bàn suy nghĩ cô lại bay đến chín tầng mây tiếp." Thê chủ. Ta có thể hỏi nàng một chuyện được không?" Sài Mạc ngập ngừng nhìn nàng mãi mới cất tiếng." Hử... Chuyện gì?" Cô ngẩn ra, rồi hồi thần nói." Người đánh thắng được trang chủ ư?" Sài Mạc khẽ nhìn lén sắc mặt nàng.Cô xém buột miệng nói trang chủ là ai nhưng ngẫm lại buổi sáng nay có gặp một ông chằn, chắc là người nọ. Xoa nhẹ cằm.Trang chủ cơ đấy?Chắc chắn sản nghiệp không ít.Mà hắn ta lại dám ám sát mình. Lúc đó mình lo cho Sài Mạc nên vội vàng bỏ đi. Ngày mai chắc chắn phải bắt đền hắn ta một số bạc trị thương để nuôi trai chứ.Thầm gật gù. Rồi nhớ ra chưa trả lời câu hỏi của y liền vội đáp:" Ừm. Nhưng có gì không?" Không quên bồi thêm một câu hỏi lại." Nàng có... dự tính gì không?" Sài Mạc cắn môi nói. Trong lòng lại tràn ra sự bất an. Y có cảm giác...nàng sẽ...