" Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy." Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà." Một cô gái khác bá vai bạn mình nhìn Lạc Thanh Tuyền nháy mắt nói. Người đầu sỏ bị châm chọc thì giật giật khóe môi, đánh lưỡi bảy lần mới nói: " Đứa nào châm chọc tao đứa đó là con chó." Cô gái đang bá vai bạn lập tức thở phì phì, sắn tay áo lên nói: " Mày tin tao tát cho xéo háng mày không?" Lạc Thanh Tuyền ho khù khụ, ngước mặt nhìn trời bật thốt: " Cẩn thận lựu...đ...ạn." " Bẹp." Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng sức công phá thì không thể tưởng tượng được. Cô bạn đang hùng hổ lập tức đứng im như bị yểm thuật định thân. Lạc Thanh Tuyền nháy mắt với nhỏ bạn, cả hai ăn ý chạy thật nhanh. " Aaaaaa! Con chim chết tiệt! Lạc mặt chuột, Phùng vịt đực hai người mau lấy súng bắn chim ta đây cho lão nương." Thủy Mỹ Mỹ rống lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn con hải âu đang bay vòng tròn trên đầu. Hai cô trốn ở cửa khoang…
Chương 19
Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc SốngTác giả: PhaiKo9xTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không" Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy." Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà." Một cô gái khác bá vai bạn mình nhìn Lạc Thanh Tuyền nháy mắt nói. Người đầu sỏ bị châm chọc thì giật giật khóe môi, đánh lưỡi bảy lần mới nói: " Đứa nào châm chọc tao đứa đó là con chó." Cô gái đang bá vai bạn lập tức thở phì phì, sắn tay áo lên nói: " Mày tin tao tát cho xéo háng mày không?" Lạc Thanh Tuyền ho khù khụ, ngước mặt nhìn trời bật thốt: " Cẩn thận lựu...đ...ạn." " Bẹp." Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng sức công phá thì không thể tưởng tượng được. Cô bạn đang hùng hổ lập tức đứng im như bị yểm thuật định thân. Lạc Thanh Tuyền nháy mắt với nhỏ bạn, cả hai ăn ý chạy thật nhanh. " Aaaaaa! Con chim chết tiệt! Lạc mặt chuột, Phùng vịt đực hai người mau lấy súng bắn chim ta đây cho lão nương." Thủy Mỹ Mỹ rống lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn con hải âu đang bay vòng tròn trên đầu. Hai cô trốn ở cửa khoang… " Xòat xoạt. " Xoàt xoạt." Trên đường đi chỉ còn tiếng bước chân ma sát với lá cây. Cô như có như không nhìn Phương Hải. Rõ ràng là đi không nổi còn cố chống đỡ.Mặt cô càng lúc càng đen.Tại sao?Không phải đây là thế giớ nữ tôn, nam tử đều rất yếu đuối lệ thuộc vào phụ nữ sao? Thế sao hết Sài Mạc rồi đến hắn đều kiên cường đến đau lòng như vậy.Khó khăn nuốt nước miếng, tay hết nắm chặt lại thả ra. Nhưng cô vẫn bắt buộc bản thân đi tiếp.Phương Hải mồ hôi đầy trán th* d*c. Mím chặt môi đến trắng bệt nhìn bóng dáng xa cách ấy. Có gắng tỏ ra không một chút yếu thế nào trước mặt nàng ta.Có lẽ là một câu chuyện tình chưa chọn đúng thời điểm.Hoặc giả như là cả hai không dành cho nhau.Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua như không có gì phải bận tâm chú ý mà ngừng lại.Cả hai về đến trấn cũng là lúc mặt trời ráng đỏ.Cô đưa người về tận cửa sơn trang. Tận mắt thấy áo bào trắng bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, sợi tóc đen bóng bay bay, phản chiếu ánh sáng đến đau xót đôi mắt.Người buồn cảnh cũng có vui bao giờ. Đáng lẽ là một buổi hoàng hôn lãng mạn nhưng đối với cô lại chất chứa một nỗi buồn man mác.Khẽ nhắm đôi mắt cay cay. Có lẽ cũng sẽ có một người xuyên đến, có thể sống được một cuộc đời đúng nghĩa. Có thể dành hết tâm, hết mình cho y.Phương Hải sắp bước qua cửa lớn thì khẽ quay người nhìn, ánh mặt trời chiếu trực tiếp lên mặt, vô mắt khiến tầm nhìn chỉ một mảnh mơ hồ. Một bóng dáng mờ mịt xa xăm.Trong phút chốc hắn nghĩ nàng sẽ đột nhiên biến mất trước mắt mình. Quay người ba giây hắn cũng quyết tâm sải bước đi tới phía trước.Cô nghe tiếng bước chân tới gần thì mở bừng mắt. Vẻ đẹp của Phương Hải bây giờ khiến cô chấn động không thôi. Trong lòng không hiểu đập thùm thụp liên hồi.Phương Hải đi đến trước mặt nàng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở:" Nàng là ai?"" Pực" Dây thần kinh của cô tạm đình chỉ. Sau một hồi cô mới khó khăn nuốt nước bọt, khàn giọng nói:" Lạc Thanh Tuyền."Câu nói vừa dứt thì đã thấy người trước mắt ánh mắt hơi đỏ, mắt ngấn nước, chỉ cần một cái chớp mắt là cô có thể chứng kiến giọt nước mắt nam nhi.Phương Hải nhìn cô nhẹ nhàng nói:" Nàng đã có ý trung nhân."Cô cũng nhìn chằm y, như bị vướng phải một ma chú cứ như vậy trả lời:" Không."Phương Hải hơi loan loan khóe mắt, tiếp tục nói:" Ngươi có một chút nào...để ý ta."Cô như bị câu nói này đánh trúng yếu huyệt, bừng tỉnh trong sự mê đắm." Ta cho ngươi một tháng." Chỉ một tháng. Cô có nên ích kỉ bất chấp tất cả chấp nhận mối tình ngắn ngủi này ko?
" Xòat xoạt. " Xoàt xoạt." Trên đường đi chỉ còn tiếng bước chân ma sát với lá cây. Cô như có như không nhìn Phương Hải. Rõ ràng là đi không nổi còn cố chống đỡ.
Mặt cô càng lúc càng đen.
Tại sao?
Không phải đây là thế giớ nữ tôn, nam tử đều rất yếu đuối lệ thuộc vào phụ nữ sao? Thế sao hết Sài Mạc rồi đến hắn đều kiên cường đến đau lòng như vậy.
Khó khăn nuốt nước miếng, tay hết nắm chặt lại thả ra. Nhưng cô vẫn bắt buộc bản thân đi tiếp.
Phương Hải mồ hôi đầy trán th* d*c. Mím chặt môi đến trắng bệt nhìn bóng dáng xa cách ấy. Có gắng tỏ ra không một chút yếu thế nào trước mặt nàng ta.
Có lẽ là một câu chuyện tình chưa chọn đúng thời điểm.
Hoặc giả như là cả hai không dành cho nhau.
Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua như không có gì phải bận tâm chú ý mà ngừng lại.
Cả hai về đến trấn cũng là lúc mặt trời ráng đỏ.
Cô đưa người về tận cửa sơn trang. Tận mắt thấy áo bào trắng bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, sợi tóc đen bóng bay bay, phản chiếu ánh sáng đến đau xót đôi mắt.
Người buồn cảnh cũng có vui bao giờ. Đáng lẽ là một buổi hoàng hôn lãng mạn nhưng đối với cô lại chất chứa một nỗi buồn man mác.
Khẽ nhắm đôi mắt cay cay. Có lẽ cũng sẽ có một người xuyên đến, có thể sống được một cuộc đời đúng nghĩa. Có thể dành hết tâm, hết mình cho y.
Phương Hải sắp bước qua cửa lớn thì khẽ quay người nhìn, ánh mặt trời chiếu trực tiếp lên mặt, vô mắt khiến tầm nhìn chỉ một mảnh mơ hồ. Một bóng dáng mờ mịt xa xăm.
Trong phút chốc hắn nghĩ nàng sẽ đột nhiên biến mất trước mắt mình. Quay người ba giây hắn cũng quyết tâm sải bước đi tới phía trước.
Cô nghe tiếng bước chân tới gần thì mở bừng mắt. Vẻ đẹp của Phương Hải bây giờ khiến cô chấn động không thôi. Trong lòng không hiểu đập thùm thụp liên hồi.
Phương Hải đi đến trước mặt nàng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở:
" Nàng là ai?"
" Pực" Dây thần kinh của cô tạm đình chỉ. Sau một hồi cô mới khó khăn nuốt nước bọt, khàn giọng nói:
" Lạc Thanh Tuyền."
Câu nói vừa dứt thì đã thấy người trước mắt ánh mắt hơi đỏ, mắt ngấn nước, chỉ cần một cái chớp mắt là cô có thể chứng kiến giọt nước mắt nam nhi.
Phương Hải nhìn cô nhẹ nhàng nói:
" Nàng đã có ý trung nhân."
Cô cũng nhìn chằm y, như bị vướng phải một ma chú cứ như vậy trả lời:
" Không."
Phương Hải hơi loan loan khóe mắt, tiếp tục nói:
" Ngươi có một chút nào...để ý ta."
Cô như bị câu nói này đánh trúng yếu huyệt, bừng tỉnh trong sự mê đắm.
" Ta cho ngươi một tháng." Chỉ một tháng. Cô có nên ích kỉ bất chấp tất cả chấp nhận mối tình ngắn ngủi này ko?
Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc SốngTác giả: PhaiKo9xTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không" Hú hú. Lâu lắm rồi tao mới thấy mày lòi mặt chuột ra đấy." Một cô gái nham nhở nói. " Còn phải nói. Bình thường nó toàn rúc trong hang hốc gặm truyện sống qua ngày không mà." Một cô gái khác bá vai bạn mình nhìn Lạc Thanh Tuyền nháy mắt nói. Người đầu sỏ bị châm chọc thì giật giật khóe môi, đánh lưỡi bảy lần mới nói: " Đứa nào châm chọc tao đứa đó là con chó." Cô gái đang bá vai bạn lập tức thở phì phì, sắn tay áo lên nói: " Mày tin tao tát cho xéo háng mày không?" Lạc Thanh Tuyền ho khù khụ, ngước mặt nhìn trời bật thốt: " Cẩn thận lựu...đ...ạn." " Bẹp." Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng sức công phá thì không thể tưởng tượng được. Cô bạn đang hùng hổ lập tức đứng im như bị yểm thuật định thân. Lạc Thanh Tuyền nháy mắt với nhỏ bạn, cả hai ăn ý chạy thật nhanh. " Aaaaaa! Con chim chết tiệt! Lạc mặt chuột, Phùng vịt đực hai người mau lấy súng bắn chim ta đây cho lão nương." Thủy Mỹ Mỹ rống lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn con hải âu đang bay vòng tròn trên đầu. Hai cô trốn ở cửa khoang… " Xòat xoạt. " Xoàt xoạt." Trên đường đi chỉ còn tiếng bước chân ma sát với lá cây. Cô như có như không nhìn Phương Hải. Rõ ràng là đi không nổi còn cố chống đỡ.Mặt cô càng lúc càng đen.Tại sao?Không phải đây là thế giớ nữ tôn, nam tử đều rất yếu đuối lệ thuộc vào phụ nữ sao? Thế sao hết Sài Mạc rồi đến hắn đều kiên cường đến đau lòng như vậy.Khó khăn nuốt nước miếng, tay hết nắm chặt lại thả ra. Nhưng cô vẫn bắt buộc bản thân đi tiếp.Phương Hải mồ hôi đầy trán th* d*c. Mím chặt môi đến trắng bệt nhìn bóng dáng xa cách ấy. Có gắng tỏ ra không một chút yếu thế nào trước mặt nàng ta.Có lẽ là một câu chuyện tình chưa chọn đúng thời điểm.Hoặc giả như là cả hai không dành cho nhau.Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua như không có gì phải bận tâm chú ý mà ngừng lại.Cả hai về đến trấn cũng là lúc mặt trời ráng đỏ.Cô đưa người về tận cửa sơn trang. Tận mắt thấy áo bào trắng bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, sợi tóc đen bóng bay bay, phản chiếu ánh sáng đến đau xót đôi mắt.Người buồn cảnh cũng có vui bao giờ. Đáng lẽ là một buổi hoàng hôn lãng mạn nhưng đối với cô lại chất chứa một nỗi buồn man mác.Khẽ nhắm đôi mắt cay cay. Có lẽ cũng sẽ có một người xuyên đến, có thể sống được một cuộc đời đúng nghĩa. Có thể dành hết tâm, hết mình cho y.Phương Hải sắp bước qua cửa lớn thì khẽ quay người nhìn, ánh mặt trời chiếu trực tiếp lên mặt, vô mắt khiến tầm nhìn chỉ một mảnh mơ hồ. Một bóng dáng mờ mịt xa xăm.Trong phút chốc hắn nghĩ nàng sẽ đột nhiên biến mất trước mắt mình. Quay người ba giây hắn cũng quyết tâm sải bước đi tới phía trước.Cô nghe tiếng bước chân tới gần thì mở bừng mắt. Vẻ đẹp của Phương Hải bây giờ khiến cô chấn động không thôi. Trong lòng không hiểu đập thùm thụp liên hồi.Phương Hải đi đến trước mặt nàng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở:" Nàng là ai?"" Pực" Dây thần kinh của cô tạm đình chỉ. Sau một hồi cô mới khó khăn nuốt nước bọt, khàn giọng nói:" Lạc Thanh Tuyền."Câu nói vừa dứt thì đã thấy người trước mắt ánh mắt hơi đỏ, mắt ngấn nước, chỉ cần một cái chớp mắt là cô có thể chứng kiến giọt nước mắt nam nhi.Phương Hải nhìn cô nhẹ nhàng nói:" Nàng đã có ý trung nhân."Cô cũng nhìn chằm y, như bị vướng phải một ma chú cứ như vậy trả lời:" Không."Phương Hải hơi loan loan khóe mắt, tiếp tục nói:" Ngươi có một chút nào...để ý ta."Cô như bị câu nói này đánh trúng yếu huyệt, bừng tỉnh trong sự mê đắm." Ta cho ngươi một tháng." Chỉ một tháng. Cô có nên ích kỉ bất chấp tất cả chấp nhận mối tình ngắn ngủi này ko?