Đó là mẩu tin chỉ gồm một đoạn ngắn ngủn trên tờ tin tức buổi sáng. Một thằng bạn gọi điện và đọc mẩu tin đó cho tôi. Chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là một mẩu tin do tay phóng viên non tay mới ra trường tập tọe viết cho quen. Ngày tháng, tên góc phố, một người lái xe tải, một người đi bộ, một người chết, một cuộc điều tra về khả năng tai nạn xảy ra do bất cẩn. Nghe giống như một bài thơ in ở tay gấp một cuốn tạp chí. "Đám tang tổ chức ở đâu?" tôi hỏi. "Ai biết được," hắn đáp. "Nó có gia đình không?" Tất nhiên là nàng có gia đình. Tôi gọi điện đến đồn cảnh sát để tìm số điện thoại và địa chỉ nhà nàng, rồi tôi gọi điện đến nhà nàng để hỏi thêm chi tiết về đám tang. Gia đình nàng sống trong một khu phố cổ ở Tokyo. Tôi lấy bản đồ ra đánh dấu dãy phố bằng mực đỏ. Chỗ nào cũng có đường tàu điện ngầm, tàu hỏa, xe buýt, tất cả chồng chéo lên nhau như một tấm mạng nhện méo mó, tạo thành một mê cung chằng chịt những con phố hẹp và rãnh nước thải. Ngày đưa tang nàng, tôi bắt tàu điện đến Waseda.…
Chương 5: PHẦN 3: Đôi tai không bịt kín
Cuộc Săn Cừu HoangTác giả: Murakami HarukiTruyện Trinh ThámĐó là mẩu tin chỉ gồm một đoạn ngắn ngủn trên tờ tin tức buổi sáng. Một thằng bạn gọi điện và đọc mẩu tin đó cho tôi. Chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là một mẩu tin do tay phóng viên non tay mới ra trường tập tọe viết cho quen. Ngày tháng, tên góc phố, một người lái xe tải, một người đi bộ, một người chết, một cuộc điều tra về khả năng tai nạn xảy ra do bất cẩn. Nghe giống như một bài thơ in ở tay gấp một cuốn tạp chí. "Đám tang tổ chức ở đâu?" tôi hỏi. "Ai biết được," hắn đáp. "Nó có gia đình không?" Tất nhiên là nàng có gia đình. Tôi gọi điện đến đồn cảnh sát để tìm số điện thoại và địa chỉ nhà nàng, rồi tôi gọi điện đến nhà nàng để hỏi thêm chi tiết về đám tang. Gia đình nàng sống trong một khu phố cổ ở Tokyo. Tôi lấy bản đồ ra đánh dấu dãy phố bằng mực đỏ. Chỗ nào cũng có đường tàu điện ngầm, tàu hỏa, xe buýt, tất cả chồng chéo lên nhau như một tấm mạng nhện méo mó, tạo thành một mê cung chằng chịt những con phố hẹp và rãnh nước thải. Ngày đưa tang nàng, tôi bắt tàu điện đến Waseda.… "Hiểu điều em nói chưa?" cô nói.Cô trở nên vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp vượt trên mọi sự hiểu biết. Chưa bao giờ mắt tôi được say mê thưởng thức một vẻ đẹp đến nhường vậy. Loại vẻ đẹp tôi chưa bao giờ mơ tưởng sẽ tồn tại trên đời. Rộng mở như cả vũ trụ, nhưng đồng thời cũng dày đặc như một dòng sông băng. Dư thừa một cách không hề bối rối, nhưng đồng thời cũng được rút gọn đến phần cốt lõi. Nó vượt lên trên mọi khái niệm trong tầm hiểu biết của tôi. Cô với đôi tai là một, lướt bay qua mặt cắt của thời gian như một luồng sáng thay đổi liên tục."Em thật đặc biệt," tôi nói, sau khi lấy lại hơi thở."Em biết," cô nói. "Đó là tai em trong trạng thái không bị bịt kín."Lúc này, một vài vị khách quay sang chúng tôi, mồm há hốc ra nhìn chằm chằm vào cô. Người hầu bàn mang thêm cà phê không tài nào rót được đúng cách. Không một ai thốt được lời nào. Chỉ có cuộn băng trên đầu từ cứ tiếp tục quay chậm rãi.Cô rút ra một điếu thuốc lá đinh hương trong ví đưa lên môi. Tôi lập cập châm lửa cho cô bằng bật lửa của mình.
"Hiểu điều em nói chưa?" cô nói.
Cô trở nên vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp vượt trên mọi sự hiểu biết. Chưa bao giờ mắt tôi được say mê thưởng thức một vẻ đẹp đến nhường vậy. Loại vẻ đẹp tôi chưa bao giờ mơ tưởng sẽ tồn tại trên đời. Rộng mở như cả vũ trụ, nhưng đồng thời cũng dày đặc như một dòng sông băng. Dư thừa một cách không hề bối rối, nhưng đồng thời cũng được rút gọn đến phần cốt lõi. Nó vượt lên trên mọi khái niệm trong tầm hiểu biết của tôi. Cô với đôi tai là một, lướt bay qua mặt cắt của thời gian như một luồng sáng thay đổi liên tục.
"Em thật đặc biệt," tôi nói, sau khi lấy lại hơi thở.
"Em biết," cô nói. "Đó là tai em trong trạng thái không bị bịt kín."
Lúc này, một vài vị khách quay sang chúng tôi, mồm há hốc ra nhìn chằm chằm vào cô. Người hầu bàn mang thêm cà phê không tài nào rót được đúng cách. Không một ai thốt được lời nào. Chỉ có cuộn băng trên đầu từ cứ tiếp tục quay chậm rãi.
Cô rút ra một điếu thuốc lá đinh hương trong ví đưa lên môi. Tôi lập cập châm lửa cho cô bằng bật lửa của mình.
Cuộc Săn Cừu HoangTác giả: Murakami HarukiTruyện Trinh ThámĐó là mẩu tin chỉ gồm một đoạn ngắn ngủn trên tờ tin tức buổi sáng. Một thằng bạn gọi điện và đọc mẩu tin đó cho tôi. Chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là một mẩu tin do tay phóng viên non tay mới ra trường tập tọe viết cho quen. Ngày tháng, tên góc phố, một người lái xe tải, một người đi bộ, một người chết, một cuộc điều tra về khả năng tai nạn xảy ra do bất cẩn. Nghe giống như một bài thơ in ở tay gấp một cuốn tạp chí. "Đám tang tổ chức ở đâu?" tôi hỏi. "Ai biết được," hắn đáp. "Nó có gia đình không?" Tất nhiên là nàng có gia đình. Tôi gọi điện đến đồn cảnh sát để tìm số điện thoại và địa chỉ nhà nàng, rồi tôi gọi điện đến nhà nàng để hỏi thêm chi tiết về đám tang. Gia đình nàng sống trong một khu phố cổ ở Tokyo. Tôi lấy bản đồ ra đánh dấu dãy phố bằng mực đỏ. Chỗ nào cũng có đường tàu điện ngầm, tàu hỏa, xe buýt, tất cả chồng chéo lên nhau như một tấm mạng nhện méo mó, tạo thành một mê cung chằng chịt những con phố hẹp và rãnh nước thải. Ngày đưa tang nàng, tôi bắt tàu điện đến Waseda.… "Hiểu điều em nói chưa?" cô nói.Cô trở nên vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp vượt trên mọi sự hiểu biết. Chưa bao giờ mắt tôi được say mê thưởng thức một vẻ đẹp đến nhường vậy. Loại vẻ đẹp tôi chưa bao giờ mơ tưởng sẽ tồn tại trên đời. Rộng mở như cả vũ trụ, nhưng đồng thời cũng dày đặc như một dòng sông băng. Dư thừa một cách không hề bối rối, nhưng đồng thời cũng được rút gọn đến phần cốt lõi. Nó vượt lên trên mọi khái niệm trong tầm hiểu biết của tôi. Cô với đôi tai là một, lướt bay qua mặt cắt của thời gian như một luồng sáng thay đổi liên tục."Em thật đặc biệt," tôi nói, sau khi lấy lại hơi thở."Em biết," cô nói. "Đó là tai em trong trạng thái không bị bịt kín."Lúc này, một vài vị khách quay sang chúng tôi, mồm há hốc ra nhìn chằm chằm vào cô. Người hầu bàn mang thêm cà phê không tài nào rót được đúng cách. Không một ai thốt được lời nào. Chỉ có cuộn băng trên đầu từ cứ tiếp tục quay chậm rãi.Cô rút ra một điếu thuốc lá đinh hương trong ví đưa lên môi. Tôi lập cập châm lửa cho cô bằng bật lửa của mình.