Gian phòng màu trắng, giường màu trắng, nằm trên giường là một người trẻ tuổi mặc đồ trắng, sắc mặt cô tái nhợt, vài sợi tóc ngắn che đi hai mắt đang nhắm chặt của cô, đôi môi vốn màu hồng nhạt, lúc này cũng mất đi huyết sắc, một mảnh trắng bệch. Trên tay ghim một cây kim tiêm, chất lỏng màu đỏ sậm theo cái ống trong suốt chảy vào thân thể của cô. Nhưng sắc mặt của cô không vì vậy mà khá hơn, ngược lại vai trái dần dần chảy ra một vùng đỏ sậm, đem áo sơ mi nhuộm thành một vùng máu ghê người. "Chú đừng lo lắng, A Thanh sẽ không có việc gì đâu." Nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường, người thiếu niên có gương mặt ấm áp hơi thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ người đàn ông trung niên bên cạnh. Người đàn ông trung niên nhìn người nằm trên giường, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, chẳng qua trong mắt lại có nỗi đau sâu sắc và áy náy. Là ông sai rồi! Ban đầu, nếu như không phải vì Nghiên Nghiên, hôm nay A Thanh sao có thể như vậy! Rõ ràng đều là con gái của mình, lại bởi vì vợ trước chết mà áy náy…

Quyển 2 - Chương 11: Biết vậy chẳng làm

Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt ThếTác giả: Công Tử Khinh CuồngTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngGian phòng màu trắng, giường màu trắng, nằm trên giường là một người trẻ tuổi mặc đồ trắng, sắc mặt cô tái nhợt, vài sợi tóc ngắn che đi hai mắt đang nhắm chặt của cô, đôi môi vốn màu hồng nhạt, lúc này cũng mất đi huyết sắc, một mảnh trắng bệch. Trên tay ghim một cây kim tiêm, chất lỏng màu đỏ sậm theo cái ống trong suốt chảy vào thân thể của cô. Nhưng sắc mặt của cô không vì vậy mà khá hơn, ngược lại vai trái dần dần chảy ra một vùng đỏ sậm, đem áo sơ mi nhuộm thành một vùng máu ghê người. "Chú đừng lo lắng, A Thanh sẽ không có việc gì đâu." Nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường, người thiếu niên có gương mặt ấm áp hơi thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ người đàn ông trung niên bên cạnh. Người đàn ông trung niên nhìn người nằm trên giường, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, chẳng qua trong mắt lại có nỗi đau sâu sắc và áy náy. Là ông sai rồi! Ban đầu, nếu như không phải vì Nghiên Nghiên, hôm nay A Thanh sao có thể như vậy! Rõ ràng đều là con gái của mình, lại bởi vì vợ trước chết mà áy náy… "Không truy cứu? Ông anh đang nói chuyện cười sao?" Người đàn ông đi đầu buồn cười nhìn Lục Thần, giọng nói đầy khinh thường: "Mày chỉ là một người bình thường, có tư cách gì nói truy cứu chúng tao hả?""Hơn nữa, đúng là không có nhìn kỹ nha, mặc dù thằng nhóc này là con trai, nhưng lại rất xinh đẹp á." Đúng vậy, lúc Sở Thanh mặc đồ con gái thì rất xinh đẹp, chẳng qua là đang mặc đồ con trai lại đeo mắt kiếng, cộng thêm chuyện được cố ý bồi dưỡng, làm cho cô có nhiều thêm vài phần anh khí (*khí khái hào hùng - Nuy), cho nên mới khó phát hiện ra cô là con gái.Bất quá như thế thì sao chứ, ở thời đại mạt thế này, đạo đức không có quý bằng dáng vẻ bề ngoài, là trai hay gái đều không quan trọng, chỉ cần có khuôn mặt đẹp là được, nghĩ tới thằng nhóc này có thể đổi không ít thức ăn, bất quá....Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chói sáng của Sở Thanh, người đàn ông đi đầu giơ cái tay như heo ra, trực tiếp muốn sờ qua mặt Sở Thanh."Dừng tay, nếu như ông anh đụng em ấy một cái, ông anh cái gì cũng đừng nghĩ lấy được, hơn nữa tôi đảm bảo các người sẽ không toàn thân trở ra!" Mặc dù giọng nói của Lục Thần vẫn rất ôn hòa, nhưng sát ý trong mắt lại không thể hoàn toàn che giấu hết được, làm cho hai người kia có cảm giác, nếu như tay của hắn thật sự chạm vào mặt Sở Thanh, tuyệt đối sẽ bị người đàn ông này băm nhỏ!"Tốt, tao không động." Người đàn ông đi đầu nắm chặt quả đấm, cuối cùng cũng nhận uy h**p: "Chỉ cần các người lấy ra đầy đủ đồ, tao sẽ thả họ ra."Tuy mỹ nhân tốt, nhưng phải xem có mạng hưởng thụ hay không, mặc dù mấy người trước mắt nhìn như vô hại, nhưng cách nói chuyện mới vừa rồi của người đàn ông ôn hòa kia vẫn làm cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi, không dám làm bừa.Sở ba nhìn Sở Nghiên, muốn nói cái gì, nhưng khi thấy ánh mắt của cô ta, cũng ngậm miệng lại, lo lắng nhìn. (@Quả thật Nuy thấy ông ba này chỉ có hơn cặn bã, chứ không kém đâu >,

"Không truy cứu? Ông anh đang nói chuyện cười sao?" Người đàn ông đi đầu buồn cười nhìn Lục Thần, giọng nói đầy khinh thường: "Mày chỉ là một người bình thường, có tư cách gì nói truy cứu chúng tao hả?"

"Hơn nữa, đúng là không có nhìn kỹ nha, mặc dù thằng nhóc này là con trai, nhưng lại rất xinh đẹp á." Đúng vậy, lúc Sở Thanh mặc đồ con gái thì rất xinh đẹp, chẳng qua là đang mặc đồ con trai lại đeo mắt kiếng, cộng thêm chuyện được cố ý bồi dưỡng, làm cho cô có nhiều thêm vài phần anh khí (*khí khái hào hùng - Nuy), cho nên mới khó phát hiện ra cô là con gái.

Bất quá như thế thì sao chứ, ở thời đại mạt thế này, đạo đức không có quý bằng dáng vẻ bề ngoài, là trai hay gái đều không quan trọng, chỉ cần có khuôn mặt đẹp là được, nghĩ tới thằng nhóc này có thể đổi không ít thức ăn, bất quá....

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chói sáng của Sở Thanh, người đàn ông đi đầu giơ cái tay như heo ra, trực tiếp muốn sờ qua mặt Sở Thanh.

"Dừng tay, nếu như ông anh đụng em ấy một cái, ông anh cái gì cũng đừng nghĩ lấy được, hơn nữa tôi đảm bảo các người sẽ không toàn thân trở ra!" Mặc dù giọng nói của Lục Thần vẫn rất ôn hòa, nhưng sát ý trong mắt lại không thể hoàn toàn che giấu hết được, làm cho hai người kia có cảm giác, nếu như tay của hắn thật sự chạm vào mặt Sở Thanh, tuyệt đối sẽ bị người đàn ông này băm nhỏ!

"Tốt, tao không động." Người đàn ông đi đầu nắm chặt quả đấm, cuối cùng cũng nhận uy h**p: "Chỉ cần các người lấy ra đầy đủ đồ, tao sẽ thả họ ra."

Tuy mỹ nhân tốt, nhưng phải xem có mạng hưởng thụ hay không, mặc dù mấy người trước mắt nhìn như vô hại, nhưng cách nói chuyện mới vừa rồi của người đàn ông ôn hòa kia vẫn làm cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi, không dám làm bừa.

Sở ba nhìn Sở Nghiên, muốn nói cái gì, nhưng khi thấy ánh mắt của cô ta, cũng ngậm miệng lại, lo lắng nhìn. (@Quả thật Nuy thấy ông ba này chỉ có hơn cặn bã, chứ không kém đâu >,

Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt ThếTác giả: Công Tử Khinh CuồngTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngGian phòng màu trắng, giường màu trắng, nằm trên giường là một người trẻ tuổi mặc đồ trắng, sắc mặt cô tái nhợt, vài sợi tóc ngắn che đi hai mắt đang nhắm chặt của cô, đôi môi vốn màu hồng nhạt, lúc này cũng mất đi huyết sắc, một mảnh trắng bệch. Trên tay ghim một cây kim tiêm, chất lỏng màu đỏ sậm theo cái ống trong suốt chảy vào thân thể của cô. Nhưng sắc mặt của cô không vì vậy mà khá hơn, ngược lại vai trái dần dần chảy ra một vùng đỏ sậm, đem áo sơ mi nhuộm thành một vùng máu ghê người. "Chú đừng lo lắng, A Thanh sẽ không có việc gì đâu." Nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường, người thiếu niên có gương mặt ấm áp hơi thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ người đàn ông trung niên bên cạnh. Người đàn ông trung niên nhìn người nằm trên giường, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, chẳng qua trong mắt lại có nỗi đau sâu sắc và áy náy. Là ông sai rồi! Ban đầu, nếu như không phải vì Nghiên Nghiên, hôm nay A Thanh sao có thể như vậy! Rõ ràng đều là con gái của mình, lại bởi vì vợ trước chết mà áy náy… "Không truy cứu? Ông anh đang nói chuyện cười sao?" Người đàn ông đi đầu buồn cười nhìn Lục Thần, giọng nói đầy khinh thường: "Mày chỉ là một người bình thường, có tư cách gì nói truy cứu chúng tao hả?""Hơn nữa, đúng là không có nhìn kỹ nha, mặc dù thằng nhóc này là con trai, nhưng lại rất xinh đẹp á." Đúng vậy, lúc Sở Thanh mặc đồ con gái thì rất xinh đẹp, chẳng qua là đang mặc đồ con trai lại đeo mắt kiếng, cộng thêm chuyện được cố ý bồi dưỡng, làm cho cô có nhiều thêm vài phần anh khí (*khí khái hào hùng - Nuy), cho nên mới khó phát hiện ra cô là con gái.Bất quá như thế thì sao chứ, ở thời đại mạt thế này, đạo đức không có quý bằng dáng vẻ bề ngoài, là trai hay gái đều không quan trọng, chỉ cần có khuôn mặt đẹp là được, nghĩ tới thằng nhóc này có thể đổi không ít thức ăn, bất quá....Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chói sáng của Sở Thanh, người đàn ông đi đầu giơ cái tay như heo ra, trực tiếp muốn sờ qua mặt Sở Thanh."Dừng tay, nếu như ông anh đụng em ấy một cái, ông anh cái gì cũng đừng nghĩ lấy được, hơn nữa tôi đảm bảo các người sẽ không toàn thân trở ra!" Mặc dù giọng nói của Lục Thần vẫn rất ôn hòa, nhưng sát ý trong mắt lại không thể hoàn toàn che giấu hết được, làm cho hai người kia có cảm giác, nếu như tay của hắn thật sự chạm vào mặt Sở Thanh, tuyệt đối sẽ bị người đàn ông này băm nhỏ!"Tốt, tao không động." Người đàn ông đi đầu nắm chặt quả đấm, cuối cùng cũng nhận uy h**p: "Chỉ cần các người lấy ra đầy đủ đồ, tao sẽ thả họ ra."Tuy mỹ nhân tốt, nhưng phải xem có mạng hưởng thụ hay không, mặc dù mấy người trước mắt nhìn như vô hại, nhưng cách nói chuyện mới vừa rồi của người đàn ông ôn hòa kia vẫn làm cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi, không dám làm bừa.Sở ba nhìn Sở Nghiên, muốn nói cái gì, nhưng khi thấy ánh mắt của cô ta, cũng ngậm miệng lại, lo lắng nhìn. (@Quả thật Nuy thấy ông ba này chỉ có hơn cặn bã, chứ không kém đâu >,

Quyển 2 - Chương 11: Biết vậy chẳng làm