Ngày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếng chim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tóc gáy. Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế! Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ. Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cần đoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thể xuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ. Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗi người đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đang đến. Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối không đúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàng đón quân địch. 「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắn đi áp…
Chương 3
Áp Trại Tân NươngTác giả: Đường HânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNgày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếng chim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tóc gáy. Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế! Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ. Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cần đoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thể xuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ. Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗi người đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đang đến. Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối không đúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàng đón quân địch. 「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắn đi áp… Hai năm sau「 Cha,cha tìm tiểu Thoa có chuyện gì nha?」Tô Chính Hùng vốn đang vùi đầu vào sổ sách, nghe thấy nữ nhi gọi gọi, lập tức ngẩng đầu.「 Tiểu Thoa,con lại đây.」Tô Tiểu Thoa chậm rãi đi về phía trước.Tầm mắt của Tô Chính Hùng dời tới cần cổ của Tiểu Thoa,ông đứng lên, hít một hơi thật sâu, giống như là ra một quyết định trọng đại,hai tay ông hơi run rẩy gở chiếc vòng ngay cổ nữ nhi xuống「 Cha!!! –」Tô Chính Hùng cắt đứt lời của nàng:「 Đã hai năm ,cha nghĩ đã đến lúc nên đem nó gở xuống.」 Ông thầm than khẽ, hai tay còn liên tục run rẩy.Nói không sợ hãi là gạt người ! Giờ này khắc này ông dường như nghĩ đến chính mình có thể đã quên tất cả, đã quên cặp mắt xanh kia làm cả người ông phát run.「 Cha, chẳng lẽ cha đã quên lời hắn nói lúc trước sao?」「 Con còn nhớ rõ?」 Tô Chính Hùng kinh ngạc nói.Tô Tiểu Thoa gật gật đầu.「 Vậy con cũng biết chiếc vòng này đại biểu cho ý nghĩa gì?」「 Biết.」 Nàng yếu ớt trả lời.「 Con đồng ý?」「 Con không biết.」Đôi mi thanh tú của nàng nhanh chóng nhíu chặt.「 Con yên tâm, cha tuyệt không đối sẽ không gả chon cho cái loại đại ác nhân này!」「 Nhưng mà –」「 Đừng nhưng mà,hết thảy cha tự có chủ trương.」…………Ba ngày sau「 Lão gia, không tốt ……」 Một gã người hầu thần sắc kinh hoảng chạy vào cửa chính.「 Chuyện gì vội vàng hấp tấp thế ?」Tô Chính Hùng không vui ngẩng đầu, lúc này hắn đang đánh cờ với một người bạn cũ.「Ngựa…… Năm con ngựa trong chuồng ngựa đều chết sạch!」 Người hầu thở cũng không kịp thở vội nói.Tim của Tô Chính Hùng cả kinh, lập tức đứng dậy đi tới chuồng.Hắn vừa đến chuồng, lập tức nhìn thấy năm con ngựa ngã trên mặt đất, vết máu đỏ sẫm trên mặt đất nhìn thôi cũng giật mình.「 Lão gia, còn phát hiện trên tường có tờ giấy này !」Vẻ mặt của người chăn ngựa kinh hãi đưa tờ giấy cho hắn.Tô Chính Hùng tiếp nhận tờ giấy kia vừa thấy, chỉ thấy trên tờ giấy viết –Long Diễm tặng vòng vàng cho giai nhân,Mười năm ước hẹn xin ngài đừng quên,Tai ương năm con ngựa ngài đã hiểuNếu có làm trái họa đến cửu tộc!Phía dưới còn viết ba chữ to Triển Vô Cực.Lúc này sắc mặt Tô Chính Hùng đã xanh mét.
Hai năm sau
「 Cha,cha tìm tiểu Thoa có chuyện gì nha?」
Tô Chính Hùng vốn đang vùi đầu vào sổ sách, nghe thấy nữ nhi gọi gọi, lập tức ngẩng đầu.
「 Tiểu Thoa,con lại đây.」
Tô Tiểu Thoa chậm rãi đi về phía trước.
Tầm mắt của Tô Chính Hùng dời tới cần cổ của Tiểu Thoa,ông đứng lên,
hít một hơi thật sâu, giống như là ra một quyết định trọng đại,hai tay
ông hơi run rẩy gở chiếc vòng ngay cổ nữ nhi xuống
「 Cha!!! –」
Tô Chính Hùng cắt đứt lời của nàng:「 Đã hai năm ,cha nghĩ đã đến lúc
nên đem nó gở xuống.」 Ông thầm than khẽ, hai tay còn liên tục run rẩy.
Nói không sợ hãi là gạt người ! Giờ này khắc này ông dường như nghĩ
đến chính mình có thể đã quên tất cả, đã quên cặp mắt xanh kia làm cả
người ông phát run.
「 Cha, chẳng lẽ cha đã quên lời hắn nói lúc trước sao?」
「 Con còn nhớ rõ?」 Tô Chính Hùng kinh ngạc nói.
Tô Tiểu Thoa gật gật đầu.
「 Vậy con cũng biết chiếc vòng này đại biểu cho ý nghĩa gì?」
「 Biết.」 Nàng yếu ớt trả lời.
「 Con đồng ý?」
「 Con không biết.」Đôi mi thanh tú của nàng nhanh chóng nhíu chặt.
「 Con yên tâm, cha tuyệt không đối sẽ không gả chon cho cái loại đại ác nhân này!」
「 Nhưng mà –」
「 Đừng nhưng mà,hết thảy cha tự có chủ trương.」
…………
Ba ngày sau
「 Lão gia, không tốt ……」 Một gã người hầu thần sắc kinh hoảng chạy vào cửa chính.
「 Chuyện gì vội vàng hấp tấp thế ?」
Tô Chính Hùng không vui ngẩng đầu, lúc này hắn đang đánh cờ với một người bạn cũ.
「Ngựa…… Năm con ngựa trong chuồng ngựa đều chết sạch!」 Người hầu thở cũng không kịp thở vội nói.
Tim của Tô Chính Hùng cả kinh, lập tức đứng dậy đi tới chuồng.
Hắn vừa đến chuồng, lập tức nhìn thấy năm con ngựa ngã trên mặt đất, vết máu đỏ sẫm trên mặt đất nhìn thôi cũng giật mình.
「 Lão gia, còn phát hiện trên tường có tờ giấy này !」Vẻ mặt của người chăn ngựa kinh hãi đưa tờ giấy cho hắn.
Tô Chính Hùng tiếp nhận tờ giấy kia vừa thấy, chỉ thấy trên tờ giấy viết –
Long Diễm tặng vòng vàng cho giai nhân,
Mười năm ước hẹn xin ngài đừng quên,
Tai ương năm con ngựa ngài đã hiểu
Nếu có làm trái họa đến cửu tộc!
Phía dưới còn viết ba chữ to Triển Vô Cực.
Lúc này sắc mặt Tô Chính Hùng đã xanh mét.
Áp Trại Tân NươngTác giả: Đường HânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNgày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếng chim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tóc gáy. Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế! Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ. Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cần đoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thể xuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ. Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗi người đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đang đến. Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối không đúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàng đón quân địch. 「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắn đi áp… Hai năm sau「 Cha,cha tìm tiểu Thoa có chuyện gì nha?」Tô Chính Hùng vốn đang vùi đầu vào sổ sách, nghe thấy nữ nhi gọi gọi, lập tức ngẩng đầu.「 Tiểu Thoa,con lại đây.」Tô Tiểu Thoa chậm rãi đi về phía trước.Tầm mắt của Tô Chính Hùng dời tới cần cổ của Tiểu Thoa,ông đứng lên, hít một hơi thật sâu, giống như là ra một quyết định trọng đại,hai tay ông hơi run rẩy gở chiếc vòng ngay cổ nữ nhi xuống「 Cha!!! –」Tô Chính Hùng cắt đứt lời của nàng:「 Đã hai năm ,cha nghĩ đã đến lúc nên đem nó gở xuống.」 Ông thầm than khẽ, hai tay còn liên tục run rẩy.Nói không sợ hãi là gạt người ! Giờ này khắc này ông dường như nghĩ đến chính mình có thể đã quên tất cả, đã quên cặp mắt xanh kia làm cả người ông phát run.「 Cha, chẳng lẽ cha đã quên lời hắn nói lúc trước sao?」「 Con còn nhớ rõ?」 Tô Chính Hùng kinh ngạc nói.Tô Tiểu Thoa gật gật đầu.「 Vậy con cũng biết chiếc vòng này đại biểu cho ý nghĩa gì?」「 Biết.」 Nàng yếu ớt trả lời.「 Con đồng ý?」「 Con không biết.」Đôi mi thanh tú của nàng nhanh chóng nhíu chặt.「 Con yên tâm, cha tuyệt không đối sẽ không gả chon cho cái loại đại ác nhân này!」「 Nhưng mà –」「 Đừng nhưng mà,hết thảy cha tự có chủ trương.」…………Ba ngày sau「 Lão gia, không tốt ……」 Một gã người hầu thần sắc kinh hoảng chạy vào cửa chính.「 Chuyện gì vội vàng hấp tấp thế ?」Tô Chính Hùng không vui ngẩng đầu, lúc này hắn đang đánh cờ với một người bạn cũ.「Ngựa…… Năm con ngựa trong chuồng ngựa đều chết sạch!」 Người hầu thở cũng không kịp thở vội nói.Tim của Tô Chính Hùng cả kinh, lập tức đứng dậy đi tới chuồng.Hắn vừa đến chuồng, lập tức nhìn thấy năm con ngựa ngã trên mặt đất, vết máu đỏ sẫm trên mặt đất nhìn thôi cũng giật mình.「 Lão gia, còn phát hiện trên tường có tờ giấy này !」Vẻ mặt của người chăn ngựa kinh hãi đưa tờ giấy cho hắn.Tô Chính Hùng tiếp nhận tờ giấy kia vừa thấy, chỉ thấy trên tờ giấy viết –Long Diễm tặng vòng vàng cho giai nhân,Mười năm ước hẹn xin ngài đừng quên,Tai ương năm con ngựa ngài đã hiểuNếu có làm trái họa đến cửu tộc!Phía dưới còn viết ba chữ to Triển Vô Cực.Lúc này sắc mặt Tô Chính Hùng đã xanh mét.