Tác giả:

Ngày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếng chim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tóc gáy. Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế! Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ. Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cần đoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thể xuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ. Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗi người đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đang đến. Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối không đúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàng đón quân địch. 「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắn đi áp…

Chương 12

Áp Trại Tân NươngTác giả: Đường HânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNgày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếng chim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tóc gáy. Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế! Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ. Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cần đoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thể xuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ. Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗi người đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đang đến. Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối không đúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàng đón quân địch. 「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắn đi áp… Giờ này khắc này nàng tức giận đến trong đầu trống rỗng, nói không ra lời chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn,biểu đạt trong lòng nàng tràn đầy hận ý!Hôm nay là đời nàng xem như lần đầu tiên trải qua nhiều biến chuyển như vậy, bất quá nàng không có khóc bởi vì khóc cũng vô ích,rốt cuộc không thể vãn hồi cái gì! Trước mắt là quan trọng nhất chính là bảo toàn tánh mạng cha mẹ nàng và Lý gia!Nàng nghĩ thật đáng buồn, ngay cả chết cũng không thể như ý nguyện!「 Đi thôi!」Sau khi Triển Vô Cực mặc chỉnh tề, hắn một tay kéo y phục tân nương trên người nàng đã tàn phá không chịu nổi tùy tay ném xuống mặt đất.Tiếp theo lấy áo choàng của mình quấn lại nàng đang thất thần, rồi sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng sải bước đến hắc mã đứng một bên sau đó phóng đi như điên!Tô Tiểu Thoa cũng không biết hắn đưa nàng tới nơi nào, nhưng nàng đã có thể đoán được vận mệnh của mình từ giờ khắc này bắt đầu bị người nam nhân này thay đổi, giống như gió lốc xoay quanh con thuyền nhỏ,những cảnh vật quen thuộc chẳng những càng lúc càng xa, còn phải đối mặt gió lốc mang đến đủ loại nguy hiểm!Mà nàng một chút tài cán cũng không có, chỉ có thể ngồi ở trên thuyền nước chảy bèo trôi………………Tô Tiểu Thoa phát hiện mình lại đang ngủ ,hơn nữa là ngủ ở trong lòng ngực của nam nhân ác ma này, quả thực không thể tưởng tượng nổi, có lẽ do nàng mệt muốn chết rồi.Trời không biết khi nào đã tối!Nàng đưa mắt nhìn lại, bốn phía một mảnh u ám, bầu trời u ám như dọa người, mây tầng tầng lớp lớp giống như nặng ngàn cân, làm người ta thở không nổi. Xem ra, đêm sau vẫn không tránh được một cơn mưa to!Nhớ tới sáng sớm hôm nay từ biệt cha mẹ, ngồi trên kiệu đỏ, giống như đã là chuyện rất xa xôi. Nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài!「 Rốt cuộc nàng đã tỉnh!」 Triển Vô Cực khẽ vuốt mái tóc dài của nàng. Đối với nàng, hắn luôn lơ đãng toát ra tình cảm kỳ diệu.Tô Tiểu Thoa ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp theo nàng thoáng nhìn thấy đám người Long Diễm bang đi theo phía sau, xem ra hắn đã đuổi kịp đồng bọn sơn tặc, giọng nàng hơi mỉa mai hừ.Vì thế nàng dựng đứng thân thể,muốn rời đi long ngực rắn chắc nàng đang tựa. Nàng không muốn tựa trên người tên sát nhân tàn bạo này,sẽ làm cho nàng cảm thấy đau khổ,mỗi lần như vậy làm nàng nhớ tới những người vô tội bị hắn g**t ch*t!Lúc suy nghĩ của nàng vẫn dao động, bỗng dưng thân thể nàng trầm xuống, bị hắn đè quay về trong long ngực, gục trên người hắn.Đáng chết! Nàng hít một hơi thật sâu,nàng tuyệt đối không để hắn định đoạt lần nửa.Vì thế nàng kiên quyết lại thẳng thân, rời đi lòng ngực ấm áp của hắn, mặc dù sau cơn mưa gió lạnh luôn thổi thẳng về phía nàng.Triển Vô Cực thấy nàng quật cường như thế, trong lòng lập tức len lén cười, tính tình này của nàng thật ra rất giống hắn!「 Nữ nhân mà quật cường quá,thì luôn chịu khổ nha!」 Giọng nói của hắn từ phía sau nàng truyền đến.Chỉ thấy thân thể nàng c**ng c*ng một chút, cũng không tiếp lời.Khóe miệng của Triển Vô Cực khẽ nhếch, trong lòng đã có chủ ý.「 Kéo!」 Triển Vô Cực tùy ý hét một tiếng ngắn ngủi, hắc mã giống như nổi điên xông về phía trước. Trong khoảnh khắc đã đem những người khác để lại phía sau.Tô Tiểu Thoa bị một lực mạnh thình lình đẩy ngược về phía sau.「 Đây chính là do nàng yêu thương ta nha!」 Triển Vô Cực cười to, lập tức ôm chặt nàng, không để cho nàng rời khỏi người.Tô Tiểu Thoa đối với hành động của hắn mặc dù cảm thấy tức giận, nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác không thể động đậy,đành phải tựa ở trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng có lực của hắn.

Giờ này khắc này nàng tức giận đến trong đầu trống rỗng, nói không ra lời chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn,biểu đạt trong lòng nàng
tràn đầy hận ý!

Hôm nay là đời nàng xem như lần đầu tiên trải qua nhiều biến chuyển
như vậy, bất quá nàng không có khóc bởi vì khóc cũng vô ích,rốt cuộc
không thể vãn hồi cái gì! Trước mắt là quan trọng nhất chính là bảo toàn tánh mạng cha mẹ nàng và Lý gia!

Nàng nghĩ thật đáng buồn, ngay cả chết cũng không thể như ý nguyện!

「 Đi thôi!」Sau khi Triển Vô Cực mặc chỉnh tề, hắn một tay kéo y phục
tân nương trên người nàng đã tàn phá không chịu nổi tùy tay ném xuống
mặt đất.Tiếp theo lấy áo choàng của mình quấn lại nàng đang thất thần,
rồi sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng sải bước đến hắc mã đứng một bên sau
đó phóng đi như điên!

Tô Tiểu Thoa cũng không biết hắn đưa nàng tới nơi nào, nhưng nàng đã
có thể đoán được vận mệnh của mình từ giờ khắc này bắt đầu bị người nam
nhân này thay đổi, giống như gió lốc xoay quanh con thuyền nhỏ,những
cảnh vật quen thuộc chẳng những càng lúc càng xa, còn phải đối mặt gió
lốc mang đến đủ loại nguy hiểm!

Mà nàng một chút tài cán cũng không có, chỉ có thể ngồi ở trên thuyền nước chảy bèo trôi……

…………

Tô Tiểu Thoa phát hiện mình lại đang ngủ ,hơn nữa là ngủ ở trong lòng ngực của nam nhân ác ma này, quả thực không thể tưởng tượng nổi, có lẽ
do nàng mệt muốn chết rồi.

Trời không biết khi nào đã tối!Nàng đưa mắt nhìn lại, bốn phía một
mảnh u ám, bầu trời u ám như dọa người, mây tầng tầng lớp lớp giống như
nặng ngàn cân, làm người ta thở không nổi. Xem ra, đêm sau vẫn không
tránh được một cơn mưa to!

Nhớ tới sáng sớm hôm nay từ biệt cha mẹ, ngồi trên kiệu đỏ, giống
như đã là chuyện rất xa xôi. Nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài!

「 Rốt cuộc nàng đã tỉnh!」 Triển Vô Cực khẽ vuốt mái tóc dài của nàng. Đối với nàng, hắn luôn lơ đãng toát ra tình cảm kỳ diệu.

Tô Tiểu Thoa ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp theo nàng
thoáng nhìn thấy đám người Long Diễm bang đi theo phía sau, xem ra hắn
đã đuổi kịp đồng bọn sơn tặc, giọng nàng hơi mỉa mai hừ.

Vì thế nàng dựng đứng thân thể,muốn rời đi long ngực rắn chắc nàng
đang tựa. Nàng không muốn tựa trên người tên sát nhân tàn bạo này,sẽ làm cho nàng cảm thấy đau khổ,mỗi lần như vậy làm nàng nhớ tới những người
vô tội bị hắn g**t ch*t!

Lúc suy nghĩ của nàng vẫn dao động, bỗng dưng thân thể nàng trầm xuống, bị hắn đè quay về trong long ngực, gục trên người hắn.

Đáng chết! Nàng hít một hơi thật sâu,nàng tuyệt đối không để hắn định đoạt lần nửa.

Vì thế nàng kiên quyết lại thẳng thân, rời đi lòng ngực ấm áp của hắn, mặc dù sau cơn mưa gió lạnh luôn thổi thẳng về phía nàng.

Triển Vô Cực thấy nàng quật cường như thế, trong lòng lập tức len lén cười, tính tình này của nàng thật ra rất giống hắn!

「 Nữ nhân mà quật cường quá,thì luôn chịu khổ nha!」 Giọng nói của hắn từ phía sau nàng truyền đến.

Chỉ thấy thân thể nàng c**ng c*ng một chút, cũng không tiếp lời.

Khóe miệng của Triển Vô Cực khẽ nhếch, trong lòng đã có chủ ý.

「 Kéo!」 Triển Vô Cực tùy ý hét một tiếng ngắn ngủi, hắc mã giống như
nổi điên xông về phía trước. Trong khoảnh khắc đã đem những người khác
để lại phía sau.

Tô Tiểu Thoa bị một lực mạnh thình lình đẩy ngược về phía sau.

「 Đây chính là do nàng yêu thương ta nha!」 Triển Vô Cực cười to, lập tức ôm chặt nàng, không để cho nàng rời khỏi người.

Tô Tiểu Thoa đối với hành động của hắn mặc dù cảm thấy tức giận,
nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác không thể động đậy,đành phải
tựa ở trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng có lực của hắn.

Áp Trại Tân NươngTác giả: Đường HânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNgày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếng chim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tóc gáy. Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế! Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ. Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cần đoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thể xuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ. Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗi người đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đang đến. Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối không đúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàng đón quân địch. 「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắn đi áp… Giờ này khắc này nàng tức giận đến trong đầu trống rỗng, nói không ra lời chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn,biểu đạt trong lòng nàng tràn đầy hận ý!Hôm nay là đời nàng xem như lần đầu tiên trải qua nhiều biến chuyển như vậy, bất quá nàng không có khóc bởi vì khóc cũng vô ích,rốt cuộc không thể vãn hồi cái gì! Trước mắt là quan trọng nhất chính là bảo toàn tánh mạng cha mẹ nàng và Lý gia!Nàng nghĩ thật đáng buồn, ngay cả chết cũng không thể như ý nguyện!「 Đi thôi!」Sau khi Triển Vô Cực mặc chỉnh tề, hắn một tay kéo y phục tân nương trên người nàng đã tàn phá không chịu nổi tùy tay ném xuống mặt đất.Tiếp theo lấy áo choàng của mình quấn lại nàng đang thất thần, rồi sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng sải bước đến hắc mã đứng một bên sau đó phóng đi như điên!Tô Tiểu Thoa cũng không biết hắn đưa nàng tới nơi nào, nhưng nàng đã có thể đoán được vận mệnh của mình từ giờ khắc này bắt đầu bị người nam nhân này thay đổi, giống như gió lốc xoay quanh con thuyền nhỏ,những cảnh vật quen thuộc chẳng những càng lúc càng xa, còn phải đối mặt gió lốc mang đến đủ loại nguy hiểm!Mà nàng một chút tài cán cũng không có, chỉ có thể ngồi ở trên thuyền nước chảy bèo trôi………………Tô Tiểu Thoa phát hiện mình lại đang ngủ ,hơn nữa là ngủ ở trong lòng ngực của nam nhân ác ma này, quả thực không thể tưởng tượng nổi, có lẽ do nàng mệt muốn chết rồi.Trời không biết khi nào đã tối!Nàng đưa mắt nhìn lại, bốn phía một mảnh u ám, bầu trời u ám như dọa người, mây tầng tầng lớp lớp giống như nặng ngàn cân, làm người ta thở không nổi. Xem ra, đêm sau vẫn không tránh được một cơn mưa to!Nhớ tới sáng sớm hôm nay từ biệt cha mẹ, ngồi trên kiệu đỏ, giống như đã là chuyện rất xa xôi. Nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài!「 Rốt cuộc nàng đã tỉnh!」 Triển Vô Cực khẽ vuốt mái tóc dài của nàng. Đối với nàng, hắn luôn lơ đãng toát ra tình cảm kỳ diệu.Tô Tiểu Thoa ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp theo nàng thoáng nhìn thấy đám người Long Diễm bang đi theo phía sau, xem ra hắn đã đuổi kịp đồng bọn sơn tặc, giọng nàng hơi mỉa mai hừ.Vì thế nàng dựng đứng thân thể,muốn rời đi long ngực rắn chắc nàng đang tựa. Nàng không muốn tựa trên người tên sát nhân tàn bạo này,sẽ làm cho nàng cảm thấy đau khổ,mỗi lần như vậy làm nàng nhớ tới những người vô tội bị hắn g**t ch*t!Lúc suy nghĩ của nàng vẫn dao động, bỗng dưng thân thể nàng trầm xuống, bị hắn đè quay về trong long ngực, gục trên người hắn.Đáng chết! Nàng hít một hơi thật sâu,nàng tuyệt đối không để hắn định đoạt lần nửa.Vì thế nàng kiên quyết lại thẳng thân, rời đi lòng ngực ấm áp của hắn, mặc dù sau cơn mưa gió lạnh luôn thổi thẳng về phía nàng.Triển Vô Cực thấy nàng quật cường như thế, trong lòng lập tức len lén cười, tính tình này của nàng thật ra rất giống hắn!「 Nữ nhân mà quật cường quá,thì luôn chịu khổ nha!」 Giọng nói của hắn từ phía sau nàng truyền đến.Chỉ thấy thân thể nàng c**ng c*ng một chút, cũng không tiếp lời.Khóe miệng của Triển Vô Cực khẽ nhếch, trong lòng đã có chủ ý.「 Kéo!」 Triển Vô Cực tùy ý hét một tiếng ngắn ngủi, hắc mã giống như nổi điên xông về phía trước. Trong khoảnh khắc đã đem những người khác để lại phía sau.Tô Tiểu Thoa bị một lực mạnh thình lình đẩy ngược về phía sau.「 Đây chính là do nàng yêu thương ta nha!」 Triển Vô Cực cười to, lập tức ôm chặt nàng, không để cho nàng rời khỏi người.Tô Tiểu Thoa đối với hành động của hắn mặc dù cảm thấy tức giận, nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác không thể động đậy,đành phải tựa ở trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng có lực của hắn.

Chương 12