Ban đêm bầu trời tối đen như mực, đại tuyết bay tán loạn. Trên ngã tư đường không có một bóng người, một loại yên tĩnh đến ghê người, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm gió Bắc gào thét .Ban đêm như thế, mọi người sớm lên giường đi ngủ. Nhưng mà, một nhà tường cao đại viện nội, một gian trong sương phòng còn lượng mỏng manh ngọn đèn. “Phu nhân, là vị tiểu thư.” Chỉ nghe thấy một cái phụ nhân thanh âm vang lên. “Kiều ma ma, ngươi mau tới nhìn một cái, đứa nhỏ này thế nào sinh hạ đến một tiếng cũng không khóc?” Lại nghe thấy tiếng phụ nhân này lo lắng hỏi. Phàn Nguyệt mở to mắt, chỉ thấy hai hai nữ tử mặc trang phục cổ trang đang mở to mắt nhìn mình, lúc này bản thân đã biến thành một đứa trẻ con vừa mới sinh ra. Phàn Nguyệt nhất thời đã sáng tỏ, bản thân mình đã xuyên không , lại xuyên sang một nơi không có trong lịch sử, trong lòng không khỏi một trận cười khổ, bản thân còn sống, lúc này lại là trẻ con Phàn Nguyệt khóe miệng lơ đãng cong lên một cái độ cong. “Dung ma ma, ngươi mau nhìn…
Chương 47: Muốn nói nhưng không thể
Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn ThêTác giả: Cô Sơn Dã HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm bầu trời tối đen như mực, đại tuyết bay tán loạn. Trên ngã tư đường không có một bóng người, một loại yên tĩnh đến ghê người, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm gió Bắc gào thét .Ban đêm như thế, mọi người sớm lên giường đi ngủ. Nhưng mà, một nhà tường cao đại viện nội, một gian trong sương phòng còn lượng mỏng manh ngọn đèn. “Phu nhân, là vị tiểu thư.” Chỉ nghe thấy một cái phụ nhân thanh âm vang lên. “Kiều ma ma, ngươi mau tới nhìn một cái, đứa nhỏ này thế nào sinh hạ đến một tiếng cũng không khóc?” Lại nghe thấy tiếng phụ nhân này lo lắng hỏi. Phàn Nguyệt mở to mắt, chỉ thấy hai hai nữ tử mặc trang phục cổ trang đang mở to mắt nhìn mình, lúc này bản thân đã biến thành một đứa trẻ con vừa mới sinh ra. Phàn Nguyệt nhất thời đã sáng tỏ, bản thân mình đã xuyên không , lại xuyên sang một nơi không có trong lịch sử, trong lòng không khỏi một trận cười khổ, bản thân còn sống, lúc này lại là trẻ con Phàn Nguyệt khóe miệng lơ đãng cong lên một cái độ cong. “Dung ma ma, ngươi mau nhìn… Edit: Ne NgozSở Kiều Linh ở phủ Thừa tướng dùng xong bữa tối sau đó liền đi đến tiểu lâu Duyệt Lai.Lúc này trên ngã tư đường yên tĩnh một mảnh, trên bầu trời đầy sao, trên đường thời điểm mọi người nhìn thấy Sở Kiều Linh đều biết nàng chính là nữ nhi Sở Tướng quân, Sở Kiều Linh, trong ánh mắt bọn họ mang theo kinh diễm, nhìn kỹ, thương hại, hâm mộ, Sở Kiều Linh cười lạnh nhạt.Sở Kiều Linh đi từ từ, mâu quang nhìn về phía tiền phương, cách đó không xa, một bóng dáng cao ngất xuất hiện ngay trước mắt Sở Kiều Linh, trong lòng Sở Kiều Linh cảm thán, này sợ là tự tìm đến nàng.Người tới đúng là Thần Vương Mục Thiếu Thần, buổi sáng hôm nay Mục Thiếu Thần từ Hoàng cung trở lại tiểu lâu Duyệt Lai, chưởng quầy nói cho hắn biết Sở Kiều Linh đi ra ngoài, nhưng không biết đi nơi nào, Mục Thiếu Thần liền chờ ở tiểu lâu Duyệt Lai, không nghĩ một lần chờ đợi này lại đến xế chiều mà Sở Kiều Linh không hề trở về, lại nghe nói Sở Kiều Linh bị phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, Mục Thiếu Thần thế mới biết Sở Kiều Linh định đi đến phủ Thừa tướng.Dùng xong bữa tối rồi còn không thấy Sở Kiều Linh trở về, Mục Thiếu Thần một người liền dọc theo đường cái kinh thành đến phủ Thừa tướng, đi tới đi lui liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng trước mặt.Kỳ thực Mục Thiếu Thần nghe thấy chuyện Sở Kiều Linh được phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, trong lòng rất vui sướng, hắn rốt cục rõ ràng hàm nghĩa lời nói của Sở Kiều Linh, nếu Cốc Dung kia có si tâm vọng tưởng Sở Kiều Linh, Cốc Thừa tướng cũng sẽ không nhận Sở Kiều Linh làm nghĩa nữ, xem ra là hắn đa tâm. | Ngoz: Anh ghen quá nên thế thôi. >”
Edit: Ne Ngoz
Sở Kiều Linh ở phủ Thừa tướng dùng xong bữa tối sau đó liền đi đến tiểu lâu Duyệt Lai.
Lúc này trên ngã tư đường yên tĩnh một mảnh, trên bầu trời đầy sao, trên đường thời điểm mọi người nhìn thấy Sở Kiều Linh đều biết nàng chính là nữ nhi Sở Tướng quân, Sở Kiều Linh, trong ánh mắt bọn họ mang theo kinh diễm, nhìn kỹ, thương hại, hâm mộ, Sở Kiều Linh cười lạnh nhạt.
Sở Kiều Linh đi từ từ, mâu quang nhìn về phía tiền phương, cách đó không xa, một bóng dáng cao ngất xuất hiện ngay trước mắt Sở Kiều Linh, trong lòng Sở Kiều Linh cảm thán, này sợ là tự tìm đến nàng.
Người tới đúng là Thần Vương Mục Thiếu Thần, buổi sáng hôm nay Mục Thiếu Thần từ Hoàng cung trở lại tiểu lâu Duyệt Lai, chưởng quầy nói cho hắn biết Sở Kiều Linh đi ra ngoài, nhưng không biết đi nơi nào, Mục Thiếu Thần liền chờ ở tiểu lâu Duyệt Lai, không nghĩ một lần chờ đợi này lại đến xế chiều mà Sở Kiều Linh không hề trở về, lại nghe nói Sở Kiều Linh bị phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, Mục Thiếu Thần thế mới biết Sở Kiều Linh định đi đến phủ Thừa tướng.
Dùng xong bữa tối rồi còn không thấy Sở Kiều Linh trở về, Mục Thiếu Thần một người liền dọc theo đường cái kinh thành đến phủ Thừa tướng, đi tới đi lui liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng trước mặt.
Kỳ thực Mục Thiếu Thần nghe thấy chuyện Sở Kiều Linh được phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, trong lòng rất vui sướng, hắn rốt cục rõ ràng hàm nghĩa lời nói của Sở Kiều Linh, nếu Cốc Dung kia có si tâm vọng tưởng Sở Kiều Linh, Cốc Thừa tướng cũng sẽ không nhận Sở Kiều Linh làm nghĩa nữ, xem ra là hắn đa tâm. | Ngoz: Anh ghen quá nên thế thôi. >”
Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn ThêTác giả: Cô Sơn Dã HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm bầu trời tối đen như mực, đại tuyết bay tán loạn. Trên ngã tư đường không có một bóng người, một loại yên tĩnh đến ghê người, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm gió Bắc gào thét .Ban đêm như thế, mọi người sớm lên giường đi ngủ. Nhưng mà, một nhà tường cao đại viện nội, một gian trong sương phòng còn lượng mỏng manh ngọn đèn. “Phu nhân, là vị tiểu thư.” Chỉ nghe thấy một cái phụ nhân thanh âm vang lên. “Kiều ma ma, ngươi mau tới nhìn một cái, đứa nhỏ này thế nào sinh hạ đến một tiếng cũng không khóc?” Lại nghe thấy tiếng phụ nhân này lo lắng hỏi. Phàn Nguyệt mở to mắt, chỉ thấy hai hai nữ tử mặc trang phục cổ trang đang mở to mắt nhìn mình, lúc này bản thân đã biến thành một đứa trẻ con vừa mới sinh ra. Phàn Nguyệt nhất thời đã sáng tỏ, bản thân mình đã xuyên không , lại xuyên sang một nơi không có trong lịch sử, trong lòng không khỏi một trận cười khổ, bản thân còn sống, lúc này lại là trẻ con Phàn Nguyệt khóe miệng lơ đãng cong lên một cái độ cong. “Dung ma ma, ngươi mau nhìn… Edit: Ne NgozSở Kiều Linh ở phủ Thừa tướng dùng xong bữa tối sau đó liền đi đến tiểu lâu Duyệt Lai.Lúc này trên ngã tư đường yên tĩnh một mảnh, trên bầu trời đầy sao, trên đường thời điểm mọi người nhìn thấy Sở Kiều Linh đều biết nàng chính là nữ nhi Sở Tướng quân, Sở Kiều Linh, trong ánh mắt bọn họ mang theo kinh diễm, nhìn kỹ, thương hại, hâm mộ, Sở Kiều Linh cười lạnh nhạt.Sở Kiều Linh đi từ từ, mâu quang nhìn về phía tiền phương, cách đó không xa, một bóng dáng cao ngất xuất hiện ngay trước mắt Sở Kiều Linh, trong lòng Sở Kiều Linh cảm thán, này sợ là tự tìm đến nàng.Người tới đúng là Thần Vương Mục Thiếu Thần, buổi sáng hôm nay Mục Thiếu Thần từ Hoàng cung trở lại tiểu lâu Duyệt Lai, chưởng quầy nói cho hắn biết Sở Kiều Linh đi ra ngoài, nhưng không biết đi nơi nào, Mục Thiếu Thần liền chờ ở tiểu lâu Duyệt Lai, không nghĩ một lần chờ đợi này lại đến xế chiều mà Sở Kiều Linh không hề trở về, lại nghe nói Sở Kiều Linh bị phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, Mục Thiếu Thần thế mới biết Sở Kiều Linh định đi đến phủ Thừa tướng.Dùng xong bữa tối rồi còn không thấy Sở Kiều Linh trở về, Mục Thiếu Thần một người liền dọc theo đường cái kinh thành đến phủ Thừa tướng, đi tới đi lui liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng trước mặt.Kỳ thực Mục Thiếu Thần nghe thấy chuyện Sở Kiều Linh được phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, trong lòng rất vui sướng, hắn rốt cục rõ ràng hàm nghĩa lời nói của Sở Kiều Linh, nếu Cốc Dung kia có si tâm vọng tưởng Sở Kiều Linh, Cốc Thừa tướng cũng sẽ không nhận Sở Kiều Linh làm nghĩa nữ, xem ra là hắn đa tâm. | Ngoz: Anh ghen quá nên thế thôi. >”