Tác giả:

PHẦN 1. ƯỚC NGUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY _ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên CHƯƠNG 1 Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy. Màn đêm đã bao trùm không gian. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả. Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế. Người đến đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ…

Chương 7

Lời Thề Ước Em Không Thể Thay ĐổiTác giả: Trương Vân HânTruyện Ngôn TìnhPHẦN 1. ƯỚC NGUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY _ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên CHƯƠNG 1 Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy. Màn đêm đã bao trùm không gian. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả. Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế. Người đến đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ… Buổi tối một ngày trước khi rời khỏi huyện Thụ Thủy để trở về Cảnh An, tôi nhìn qua khe cửa, thấy Kì Nặc đi vào phòng của Kì Ngôn. Anh ấy định nói gì với Kì Ngôn sao? Tôi ngồi yên ở đó, ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên nền phòng khách. Một hồi lâu sau, tôi nhìn thấy Kì Nặc đi ra khỏi phòng của Kì Ngôn. Anh ấy mặc một bộ quần áo bằng vải thô sạch sẽ, lặng lẽ ngồi trên cầu thang, vẻ mặt ủ dột, buồn phiền. Sau đó, anh bất chợt nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh hoang mang…anh vội vàng đứng dậy bỏ đi.Tôi kéo rèm cửa vào, bật quạt lên và chìm vào giấc ngủ. Đêm đó tôi đã mơ thấy rất nhiều thứ. Tôi mơ thấy Kì Nặc tay cầm lồng đèn đi về phía tôi rồi lại xách lồng đèn rời xa tôi, mặc cho tôi có gọi thế nào anh ấy cũng không quay đầu lại. Buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Kì Nặc đang ngồi yên lặng cạnh bàn ăn. Tôi tự an ủi rằng có lẽ bản thân mình đã căng thẳng quá mức rồi!Lúc xuất phát tôi không nhìn thấy Kì Ngôn đâu cả, huyện trưởng nói chắc là cậu ta tức giận nên đã ở lì trong phòng không chịu ra. Kì Nặc chỉ cúi đầu, chẳng nói nửa lời.Chúng tôi men theo con đường cũ quay lại Cảnh An. Kì Nặc vẫn không nói một lời với tôi. Tôi cảm thấy thật kì lạ. Đi được nửa đường, mọi người đều xuống xe đi vệ sinh hết, chỉ còn lại Kì Nặc và tôi ở trên xe. Kì Nặc khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại căng thẳng cúi đầu xuống. Một chùm ánh sáng chiếu qua khe cửa, tỏa sáng trên khuôn mặt anh.Trong ánh mắt của anh ấy, không hề có sự ấm áp và trầm tĩnh mà tôi vẫn thấy.Có thể lần đầu tiên tôi đã nhận nhầm, nhưng đã ba mươi ngày ở bên nhau, làm sao tôi có thể lại nhận nhầm được chứ?Tôi kinh ngạc chỉ tay vào anh: -Lặc Kì Ngôn, anh làm cái trò quái quỷ gì vậy? Kì Nặc đâu?Kì Ngôn cũng kinh ngạc không kém, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng tôi, nói:-La Tiểu Mạt, em nói nhỏ đi một chút có được không?

Buổi tối một
ngày trước khi rời khỏi huyện Thụ Thủy để trở về Cảnh An, tôi nhìn qua khe cửa,
thấy Kì Nặc đi vào phòng của Kì Ngôn. Anh ấy định nói gì với Kì Ngôn sao? Tôi
ngồi yên ở đó, ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên nền phòng khách. Một
hồi lâu sau, tôi nhìn thấy Kì Nặc đi ra khỏi phòng của Kì Ngôn. Anh ấy mặc một
bộ quần áo bằng vải thô sạch sẽ, lặng lẽ ngồi trên cầu thang, vẻ mặt ủ dột,
buồn phiền. Sau đó, anh bất chợt nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh hoang mang…anh vội
vàng đứng dậy bỏ đi.

Tôi kéo rèm cửa
vào, bật quạt lên và chìm vào giấc ngủ. Đêm đó tôi đã mơ thấy rất nhiều thứ. Tôi
mơ thấy Kì Nặc tay cầm lồng đèn đi về phía tôi rồi lại xách lồng đèn rời xa
tôi, mặc cho tôi có gọi thế nào anh ấy cũng không quay đầu lại. Buổi sáng, sau
khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Kì Nặc đang ngồi yên lặng cạnh bàn ăn. Tôi tự an ủi
rằng có lẽ bản thân mình đã căng thẳng quá mức rồi!

Lúc xuất phát
tôi không nhìn thấy Kì Ngôn đâu cả, huyện trưởng nói chắc là cậu ta tức giận
nên đã ở lì trong phòng không chịu ra. Kì Nặc chỉ cúi đầu, chẳng nói nửa lời.

Chúng tôi men
theo con đường cũ quay lại Cảnh An. Kì Nặc vẫn không nói một lời với tôi. Tôi
cảm thấy thật kì lạ. Đi được nửa đường, mọi người đều xuống xe đi vệ sinh hết,
chỉ còn lại Kì Nặc và tôi ở trên xe. Kì Nặc khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại
căng thẳng cúi đầu xuống. Một chùm ánh sáng chiếu qua khe cửa, tỏa sáng trên
khuôn mặt anh.

Trong ánh mắt
của anh ấy, không hề có sự ấm áp và trầm tĩnh mà tôi vẫn thấy.

Có thể lần đầu
tiên tôi đã nhận nhầm, nhưng đã ba mươi ngày ở bên nhau, làm sao tôi có thể lại
nhận nhầm được chứ?

Tôi kinh ngạc
chỉ tay vào anh: -Lặc Kì Ngôn, anh làm cái trò quái quỷ gì vậy? Kì Nặc đâu?

Kì Ngôn cũng
kinh ngạc không kém, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng tôi, nói:

-La Tiểu Mạt, em
nói nhỏ đi một chút có được không?

Lời Thề Ước Em Không Thể Thay ĐổiTác giả: Trương Vân HânTruyện Ngôn TìnhPHẦN 1. ƯỚC NGUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY _ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên CHƯƠNG 1 Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy. Màn đêm đã bao trùm không gian. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả. Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế. Người đến đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ… Buổi tối một ngày trước khi rời khỏi huyện Thụ Thủy để trở về Cảnh An, tôi nhìn qua khe cửa, thấy Kì Nặc đi vào phòng của Kì Ngôn. Anh ấy định nói gì với Kì Ngôn sao? Tôi ngồi yên ở đó, ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên nền phòng khách. Một hồi lâu sau, tôi nhìn thấy Kì Nặc đi ra khỏi phòng của Kì Ngôn. Anh ấy mặc một bộ quần áo bằng vải thô sạch sẽ, lặng lẽ ngồi trên cầu thang, vẻ mặt ủ dột, buồn phiền. Sau đó, anh bất chợt nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh hoang mang…anh vội vàng đứng dậy bỏ đi.Tôi kéo rèm cửa vào, bật quạt lên và chìm vào giấc ngủ. Đêm đó tôi đã mơ thấy rất nhiều thứ. Tôi mơ thấy Kì Nặc tay cầm lồng đèn đi về phía tôi rồi lại xách lồng đèn rời xa tôi, mặc cho tôi có gọi thế nào anh ấy cũng không quay đầu lại. Buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Kì Nặc đang ngồi yên lặng cạnh bàn ăn. Tôi tự an ủi rằng có lẽ bản thân mình đã căng thẳng quá mức rồi!Lúc xuất phát tôi không nhìn thấy Kì Ngôn đâu cả, huyện trưởng nói chắc là cậu ta tức giận nên đã ở lì trong phòng không chịu ra. Kì Nặc chỉ cúi đầu, chẳng nói nửa lời.Chúng tôi men theo con đường cũ quay lại Cảnh An. Kì Nặc vẫn không nói một lời với tôi. Tôi cảm thấy thật kì lạ. Đi được nửa đường, mọi người đều xuống xe đi vệ sinh hết, chỉ còn lại Kì Nặc và tôi ở trên xe. Kì Nặc khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại căng thẳng cúi đầu xuống. Một chùm ánh sáng chiếu qua khe cửa, tỏa sáng trên khuôn mặt anh.Trong ánh mắt của anh ấy, không hề có sự ấm áp và trầm tĩnh mà tôi vẫn thấy.Có thể lần đầu tiên tôi đã nhận nhầm, nhưng đã ba mươi ngày ở bên nhau, làm sao tôi có thể lại nhận nhầm được chứ?Tôi kinh ngạc chỉ tay vào anh: -Lặc Kì Ngôn, anh làm cái trò quái quỷ gì vậy? Kì Nặc đâu?Kì Ngôn cũng kinh ngạc không kém, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng tôi, nói:-La Tiểu Mạt, em nói nhỏ đi một chút có được không?

Chương 7