PHẦN 1. ƯỚC NGUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY _ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên CHƯƠNG 1 Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy. Màn đêm đã bao trùm không gian. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả. Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế. Người đến đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ…
Chương 9
Lời Thề Ước Em Không Thể Thay ĐổiTác giả: Trương Vân HânTruyện Ngôn TìnhPHẦN 1. ƯỚC NGUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY _ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên CHƯƠNG 1 Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy. Màn đêm đã bao trùm không gian. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả. Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế. Người đến đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ… Mọi thứ ở Cảnh An vẫn không hề thay đổi, phồn hoa và tấp nập với những con đường rực rỡ ánh đèn màu. Tôi thò đầu ra cửa sổ, một luồng khí trong lành ùa vào mặt tôi.Nhà tôi là một tòa nhà ba tầng với phong cách nước ngoài, xung quanh là một vườn hoa và một cái bể bơi khá rộng. Nhìn thấy căn nhà, Kì Ngôn thè lưỡi, khẽ nói: -Nhà em là tài phiệt à?Bố vui vẻ nói với Kì Ngôn: -Từ nay về sau, đây chính là nhà của con. Sau này ta sẽ làm thủ tục nhận nuôi con. Con có muốn đổi họ thành họ La không?Kì Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, đáp: -Không ạ!Vẻ mặt nghiêm túc của Kì Ngôn khiến cho bố cảm thấy rất buồn cười. Bố nói: -Không đổi thì không đổi! Con giống hệt như ba con, tính tình cố chấp hết sức! Lúc còn nhỏ ta với ba con cùng đi bắt chim sẻ núi. Đám chim sẻ ấy vô cùng tinh ranh, không dễ gì mắc bẫy. Thế mà ba con vẫn cố chấp, cứ một mực không bắt được không về. Cả ta và chú Tô đều không cố chấp như vậy…Đột nhiên bố trở nên trầm ngâm, không biết có phải là vì nhắc tới chú Tô hay không nữa.Sau khi về đến nhà, dì Điền giúp việc nói trong một tháng tôi không có ở nhà, Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết có đến tìm tôi mấy lần. Tôi đột nhiên nhớ đến khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ của Triển Khải Dương và dáng điệu hấp tấp của Hạ Đóa Tuyết. Không biết trong thời gian tôi đi vắng, cái cô Hạ Đóa Tuyết chuyên gây họa có gây ra chuyện gì không nữa?Mẹ kế bĩu môi hỏi: -Chính là cái con bé dẫn con bỏ nhà đi đúng vào ngày tổ chức đám cưới của bố mẹ chứ gì?Kì Ngôn liền lại gần tôi hỏi: -Em đã từng bỏ nhà đi sao? Anh cứ tưởng em không có bạn cơ đấy!Tôi lườm Kì Ngôn một cái sắc lẻm: -Chuyện này không cần thiết phải nói cho anh biết!Tôi không định nói cho Kì Ngôn biết chuyện giữa tôi và Hạ Đóa Tuyết.Tôi từ từ đi lền lầu. Bố đã sắp xếp cho Kì Ngôn một căn phòng. Căn phòng của Kì Ngôn nằm đối diện với phòng của tôi.Kì Ngôn theo tôi đi lên lầu. Tôi đẩy cửa ra, Kì Ngôn cũng theo tôi vào. Tôi liền đẩy anh ấy ra, lạnh lùng nói: -Đây là phòng của con gái, anh không lịch sự là gì à?”Đúng vào giây phút tôi khóa cửa lại, bàn tay của Kì Ngôn bị kẹp ở khe cửa. Kì Ngôn đau đớn kêu lên.-Anh muốn chết à?-Em vẫn còn giận anh à?- anh ấy vẫn còn lo tôi sẽ để bụng chuyện hai người ấy tráo đổi thân phận cho nhau. Nhưng mà nói thực lòng thì tôi quả thật rất để bụng chuyện này.Mặt tôi chẳng chút thiện cảm: -Anh định lấy mạng ra để uy h**p tôi phải không?Kì Ngôn lắc lắc đầu, vẻ mặt tội nghiệp nói: -Anh nào dám. Chỉ cần em không giận thì anh đã mãn nguyện lắm rồi!Nhìn bàn tay sưng vù, đỏ lựng của Kì Ngôn, nhớ lại lúc đóng cửa quả thực tôi đã rất mạnh tay.Thế là tôi lại mềm lòng. Dù gì thì Kì Ngôn cũng là em trai của Kì Nặc, mà Kì Nặc đã dặn mình phải chăm sóc anh ấy rôi. Nếu như để Kì Nặc biết mình đối xử không tốt với Kì Ngôn, anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng.-Thôi bỏ đi, tôi không giận đâu! Anh mau về phòng đi!“Rầm” một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại trước mặt Kì Ngôn.Tôi thả người lên giường, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại. Ga trải giường màu hồng phấn, rèm cửa màu trắng, he hé mở. Những cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mặt tôi. Màn đêm đang dần buông xuống. Tôi thò tay vào túi lấy ra bức thư mà Kì Nặc gửi cho tôi, cứ nhắm mắt lại là tất cả mọi thứ đã xảy ra trong 30 ngày vừa qua như ùa về trong tâm trí tôi.Tráo đổi thân phận chính là quyết định của Kì Nặc. Tôi không biết trước khi đưa ra quyết định này anh ấy có ngập ngừng, có do dự trước quyết định chia tay với tôi không? Sau này liệu anh ấy có nhớ đến một người đã cùng anh ấy trải qua một mùa hè nóng nực và ẩm ướt, cùng anh đi trên những con đường của huyện, cùng anh đi qua những cây cầu hay không? Liệu anh ấy có biết, tôi luôn nhớ nhung đến anh và mơ tưởng được ở bên cạnh anh mãi mãi không?Trong giấc mơ, vô vàn những con đom đóm bay lượn xung quanh, tỏa ánh sáng xanh vào không gian, một thứ ánh sáng yếu ớt mà nhờ nó tôi có thể quan sát được khuôn mặt sáng sủa của chàng trai ấy.
Mọi thứ ở Cảnh An vẫn không hề thay
đổi, phồn hoa và tấp nập với những con đường rực rỡ ánh đèn màu. Tôi thò đầu ra
cửa sổ, một luồng khí trong lành ùa vào mặt tôi.
Nhà tôi là một tòa nhà ba tầng với
phong cách nước ngoài, xung quanh là một vườn hoa và một cái bể bơi khá rộng.
Nhìn thấy căn nhà, Kì Ngôn thè lưỡi, khẽ nói: -Nhà em là tài phiệt à?
Bố vui vẻ nói với Kì Ngôn: -Từ nay về
sau, đây chính là nhà của con. Sau này ta sẽ làm thủ tục nhận nuôi con. Con có
muốn đổi họ thành họ La không?
Kì Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, đáp:
-Không ạ!
Vẻ mặt nghiêm túc của Kì Ngôn khiến
cho bố cảm thấy rất buồn cười. Bố nói: -Không đổi thì không đổi! Con giống hệt
như ba con, tính tình cố chấp hết sức! Lúc còn nhỏ ta với ba con cùng đi bắt
chim sẻ núi. Đám chim sẻ ấy vô cùng tinh ranh, không dễ gì mắc bẫy. Thế mà ba
con vẫn cố chấp, cứ một mực không bắt được không về. Cả ta và chú Tô đều không
cố chấp như vậy…
Đột nhiên bố trở nên trầm ngâm, không
biết có phải là vì nhắc tới chú Tô hay không nữa.
Sau khi về đến nhà, dì Điền giúp việc
nói trong một tháng tôi không có ở nhà, Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết có đến
tìm tôi mấy lần. Tôi đột nhiên nhớ đến khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ của Triển
Khải Dương và dáng điệu hấp tấp của Hạ Đóa Tuyết. Không biết trong thời gian
tôi đi vắng, cái cô Hạ Đóa Tuyết chuyên gây họa có gây ra chuyện gì không nữa?
Mẹ kế bĩu môi hỏi: -Chính là cái con
bé dẫn con bỏ nhà đi đúng vào ngày tổ chức đám cưới của bố mẹ chứ gì?
Kì Ngôn liền lại gần tôi hỏi: -Em đã
từng bỏ nhà đi sao? Anh cứ tưởng em không có bạn cơ đấy!
Tôi lườm Kì Ngôn một cái sắc lẻm:
-Chuyện này không cần thiết phải nói cho anh biết!
Tôi không định nói cho Kì Ngôn biết
chuyện giữa tôi và Hạ Đóa Tuyết.
Tôi từ từ đi lền lầu. Bố đã sắp xếp
cho Kì Ngôn một căn phòng. Căn phòng của Kì Ngôn nằm đối diện với phòng của
tôi.
Kì Ngôn theo tôi đi lên lầu. Tôi đẩy
cửa ra, Kì Ngôn cũng theo tôi vào. Tôi liền đẩy anh ấy ra, lạnh lùng nói: -Đây
là phòng của con gái, anh không lịch sự là gì à?”
Đúng vào giây phút tôi khóa cửa lại,
bàn tay của Kì Ngôn bị kẹp ở khe cửa. Kì Ngôn đau đớn kêu lên.
-Anh muốn chết à?
-Em vẫn còn giận anh à?- anh ấy vẫn
còn lo tôi sẽ để bụng chuyện hai người ấy tráo đổi thân phận cho nhau. Nhưng mà
nói thực lòng thì tôi quả thật rất để bụng chuyện này.
Mặt tôi chẳng chút thiện cảm: -Anh
định lấy mạng ra để uy h**p tôi phải không?
Kì Ngôn lắc lắc đầu, vẻ mặt tội
nghiệp nói: -Anh nào dám. Chỉ cần em không giận thì anh đã mãn nguyện lắm rồi!
Nhìn bàn tay sưng vù, đỏ lựng của Kì
Ngôn, nhớ lại lúc đóng cửa quả thực tôi đã rất mạnh tay.Thế là tôi lại mềm
lòng. Dù gì thì Kì Ngôn cũng là em trai của Kì Nặc, mà Kì Nặc đã dặn mình phải
chăm sóc anh ấy rôi. Nếu như để Kì Nặc biết mình đối xử không tốt với Kì Ngôn,
anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
-Thôi bỏ đi, tôi không giận đâu! Anh
mau về phòng đi!
“Rầm” một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại
trước mặt Kì Ngôn.
Tôi thả người lên giường, vùi đầu vào
chiếc gối mềm mại. Ga trải giường màu hồng phấn, rèm cửa màu trắng, he hé mở.
Những cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mặt tôi. Màn đêm đang dần buông xuống.
Tôi thò tay vào túi lấy ra bức thư mà Kì Nặc gửi cho tôi, cứ nhắm mắt lại là
tất cả mọi thứ đã xảy ra trong 30 ngày vừa qua như ùa về trong tâm trí tôi.
Tráo đổi thân phận chính là quyết
định của Kì Nặc. Tôi không biết trước khi đưa ra quyết định này anh ấy có ngập
ngừng, có do dự trước quyết định chia tay với tôi không? Sau này liệu anh ấy có
nhớ đến một người đã cùng anh ấy trải qua một mùa hè nóng nực và ẩm ướt, cùng
anh đi trên những con đường của huyện, cùng anh đi qua những cây cầu hay không?
Liệu anh ấy có biết, tôi luôn nhớ nhung đến anh và mơ tưởng được ở bên cạnh anh
mãi mãi không?
Trong giấc mơ, vô vàn những con đom
đóm bay lượn xung quanh, tỏa ánh sáng xanh vào không gian, một thứ ánh sáng yếu
ớt mà nhờ nó tôi có thể quan sát được khuôn mặt sáng sủa của chàng trai ấy.
Lời Thề Ước Em Không Thể Thay ĐổiTác giả: Trương Vân HânTruyện Ngôn TìnhPHẦN 1. ƯỚC NGUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY _ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên CHƯƠNG 1 Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy. Màn đêm đã bao trùm không gian. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả. Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế. Người đến đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ… Mọi thứ ở Cảnh An vẫn không hề thay đổi, phồn hoa và tấp nập với những con đường rực rỡ ánh đèn màu. Tôi thò đầu ra cửa sổ, một luồng khí trong lành ùa vào mặt tôi.Nhà tôi là một tòa nhà ba tầng với phong cách nước ngoài, xung quanh là một vườn hoa và một cái bể bơi khá rộng. Nhìn thấy căn nhà, Kì Ngôn thè lưỡi, khẽ nói: -Nhà em là tài phiệt à?Bố vui vẻ nói với Kì Ngôn: -Từ nay về sau, đây chính là nhà của con. Sau này ta sẽ làm thủ tục nhận nuôi con. Con có muốn đổi họ thành họ La không?Kì Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, đáp: -Không ạ!Vẻ mặt nghiêm túc của Kì Ngôn khiến cho bố cảm thấy rất buồn cười. Bố nói: -Không đổi thì không đổi! Con giống hệt như ba con, tính tình cố chấp hết sức! Lúc còn nhỏ ta với ba con cùng đi bắt chim sẻ núi. Đám chim sẻ ấy vô cùng tinh ranh, không dễ gì mắc bẫy. Thế mà ba con vẫn cố chấp, cứ một mực không bắt được không về. Cả ta và chú Tô đều không cố chấp như vậy…Đột nhiên bố trở nên trầm ngâm, không biết có phải là vì nhắc tới chú Tô hay không nữa.Sau khi về đến nhà, dì Điền giúp việc nói trong một tháng tôi không có ở nhà, Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết có đến tìm tôi mấy lần. Tôi đột nhiên nhớ đến khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ của Triển Khải Dương và dáng điệu hấp tấp của Hạ Đóa Tuyết. Không biết trong thời gian tôi đi vắng, cái cô Hạ Đóa Tuyết chuyên gây họa có gây ra chuyện gì không nữa?Mẹ kế bĩu môi hỏi: -Chính là cái con bé dẫn con bỏ nhà đi đúng vào ngày tổ chức đám cưới của bố mẹ chứ gì?Kì Ngôn liền lại gần tôi hỏi: -Em đã từng bỏ nhà đi sao? Anh cứ tưởng em không có bạn cơ đấy!Tôi lườm Kì Ngôn một cái sắc lẻm: -Chuyện này không cần thiết phải nói cho anh biết!Tôi không định nói cho Kì Ngôn biết chuyện giữa tôi và Hạ Đóa Tuyết.Tôi từ từ đi lền lầu. Bố đã sắp xếp cho Kì Ngôn một căn phòng. Căn phòng của Kì Ngôn nằm đối diện với phòng của tôi.Kì Ngôn theo tôi đi lên lầu. Tôi đẩy cửa ra, Kì Ngôn cũng theo tôi vào. Tôi liền đẩy anh ấy ra, lạnh lùng nói: -Đây là phòng của con gái, anh không lịch sự là gì à?”Đúng vào giây phút tôi khóa cửa lại, bàn tay của Kì Ngôn bị kẹp ở khe cửa. Kì Ngôn đau đớn kêu lên.-Anh muốn chết à?-Em vẫn còn giận anh à?- anh ấy vẫn còn lo tôi sẽ để bụng chuyện hai người ấy tráo đổi thân phận cho nhau. Nhưng mà nói thực lòng thì tôi quả thật rất để bụng chuyện này.Mặt tôi chẳng chút thiện cảm: -Anh định lấy mạng ra để uy h**p tôi phải không?Kì Ngôn lắc lắc đầu, vẻ mặt tội nghiệp nói: -Anh nào dám. Chỉ cần em không giận thì anh đã mãn nguyện lắm rồi!Nhìn bàn tay sưng vù, đỏ lựng của Kì Ngôn, nhớ lại lúc đóng cửa quả thực tôi đã rất mạnh tay.Thế là tôi lại mềm lòng. Dù gì thì Kì Ngôn cũng là em trai của Kì Nặc, mà Kì Nặc đã dặn mình phải chăm sóc anh ấy rôi. Nếu như để Kì Nặc biết mình đối xử không tốt với Kì Ngôn, anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng.-Thôi bỏ đi, tôi không giận đâu! Anh mau về phòng đi!“Rầm” một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại trước mặt Kì Ngôn.Tôi thả người lên giường, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại. Ga trải giường màu hồng phấn, rèm cửa màu trắng, he hé mở. Những cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mặt tôi. Màn đêm đang dần buông xuống. Tôi thò tay vào túi lấy ra bức thư mà Kì Nặc gửi cho tôi, cứ nhắm mắt lại là tất cả mọi thứ đã xảy ra trong 30 ngày vừa qua như ùa về trong tâm trí tôi.Tráo đổi thân phận chính là quyết định của Kì Nặc. Tôi không biết trước khi đưa ra quyết định này anh ấy có ngập ngừng, có do dự trước quyết định chia tay với tôi không? Sau này liệu anh ấy có nhớ đến một người đã cùng anh ấy trải qua một mùa hè nóng nực và ẩm ướt, cùng anh đi trên những con đường của huyện, cùng anh đi qua những cây cầu hay không? Liệu anh ấy có biết, tôi luôn nhớ nhung đến anh và mơ tưởng được ở bên cạnh anh mãi mãi không?Trong giấc mơ, vô vàn những con đom đóm bay lượn xung quanh, tỏa ánh sáng xanh vào không gian, một thứ ánh sáng yếu ớt mà nhờ nó tôi có thể quan sát được khuôn mặt sáng sủa của chàng trai ấy.