Nàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng…
Chương 36: Đúng người đúng tội
Cửu Vĩ Miêu YêuTác giả: Tâm Tuyền Thủy ToảnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng… “Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . . Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . .” Anh Hồng Húc Nhật lúc tỉnh lúc mê, miệng vẫn luôn lẩm bẩm những lời này.Người làm thấy ông ta như vậy bị dọa sợ đến mức không dám nói lời nào. Ông chưa bao giờ như thế này cả, đã không ăn không uống biết bao nhiêu ngày mà miệng vẫn lảm nhảm những câu ấy, không ai hiểu đã có chuyện gì xảy ra.Không thể giết người, không thể hạ độc, không thể ám sát, vậy phải làm sao mới có thể khiến Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn?Anh Hồng Húc Nhật ngước nhìn bầu trời, trong lòng khẽ nói, ông trời à, hãy thương lấy tôi, nếu không thì cho tôi một cây đao đi. . . . . không thì cọng mì cũng được. . . . .Anh Hồng Ngải Nhã ngáp dài đi đến, ngồi xuống bên cạnh ông anh trai đang nhíu mày suy tư.Ngồi một lúc lâu, Anh Hồng Ngãi Nhã không chịu được nữa liền mở miệng, “Anh trai, bảo anh giết người thôi mà khiến anh mệt mỏi đến đổ bệnh vậy sao? Hay là anh đối với cái có Nịnh gì kia có cảm tình?” Cô cố ý khiêu khích ông.“Đừng nói bậy!” Anh Hồng Húc Nhật vội vàng nói.“À à, sợ vợ sợ vợ.”“Nói huơu nói vượn! Cô ta là vị hôn thê chứ không phải vợ anh! Chẳng qua cũng chỉ là hình thức bên ngoài.”“Chỉ là hình thức bên ngoài, vậy lúc đó chẳng phải cưới xin? Chẳng qua là hôn nhân buôn bán thôi. Chung quy không phải là chị dâu.” Anh Hồng Ngải Nhã cười nói.“Ngải Nhã! Anh sẽ đi nói với cha mẹ rằng em đã trưởng thành, kêu họ nên nhanh chóng tìm cho em một đối tượng!” Anh Hồng Húc Nhật uy h**p nói.“A, không cần mà! Em còn chưa đến lúc!” Quả nhiên Anh Hồng Ngải Nhã chỉ sợ chiêu này. Nhưng mà nói “trưởng thành” ~ ai.“Ha ha, vậy ngoan ngoãn im lặng cho anh! Anh trai anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, người gặp người mê hoa gặp hoa nở, xe nổ tung. . . . à không, xe gặp xe đổ. . . . (giản lược x kí tự) của em đang rất phiền não!” Anh Hồng Húc Nhật phất phất tay.Anh Hồng Ngải Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nếu anh nói ra người ta còn biết đường mà giúp anh giải quyết, như thế này chẳng hay tí nào. . . . .”Trên trán Anh Hồng Húc Nhật có vài tà tuyến: “Ừm, anh nói cho em biết. Em đừng bảo anh làm cho Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn nữa. Trước đó không lâu, Khốc Khê Nhi của gia tộc Khốc thị. . . . . .” Lúc ông nhận ra mình lỡ miệng thì đã muộn.“Khoan khoan! Anh nói gì? Khốc Khê Nhi, không phải cô ta đã chết rồi sao?” Anh Hồng Ngải Nhã kinh ngạc.“Ai, cái này, là anh gần đây mới biết được rằng cô ta chưa chết. . . . .”“Chính anh nói anh đã thấy xác cô ta!”“Ai, anh không có ngờ đó là giả. . . . . ““Đưa em đi gặp cô ta!”Anh Hồng Húc Nhật sửng sốt: “Gặp cô ta? Làm gì?”“Em muốn xem xem cô ta có xinh đẹp hay không!” Anh Hồng Húc Nhật muốn hộc máu: “Được rồi Ngải Nhã, cô ta không xinh đẹp bằng em, được chưa? Em sợ anh gặp không đủ phiền phức sao?”“Em mặc kệ, mặc kệ! Em muốn tự mình xem xem cô ta đến tột cùng xinh đẹp thế nào mà khiến Doãn Hạc Húc vì cô ta mà ruồng bỏ em!”Anh Hồng Húc Nhật liền nảy ra một kế, an ủi cô em gái: “Ngải Nhã, hay như thế này đi. Trước mắt em giúp anh làm chuyện này, sau đó anh sẽ đưa em đi gặp Khốc Khê Nhi, được không?” Ông những tưởng rằng như vậy có thể khiến Anh Hồng Ngải Nhã ngậm miệng, nhưng ông sai lầm rồi: “Có gì dễ làm hơn sao? Cô ta không cho anh giết người, thì những người khác giết, cô ta quản được?”
“Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . . Không
thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . .” Anh Hồng Húc
Nhật lúc tỉnh lúc mê, miệng vẫn luôn lẩm bẩm những lời này.
Người làm thấy ông ta như vậy bị dọa sợ đến mức không dám nói lời
nào. Ông chưa bao giờ như thế này cả, đã không ăn không uống biết bao
nhiêu ngày mà miệng vẫn lảm nhảm những câu ấy, không ai hiểu đã có
chuyện gì xảy ra.
Không thể giết người, không thể hạ độc, không thể ám sát, vậy phải làm sao mới có thể khiến Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn?
Anh Hồng Húc Nhật ngước nhìn bầu trời, trong lòng khẽ nói, ông trời
à, hãy thương lấy tôi, nếu không thì cho tôi một cây đao đi. . . . .
không thì cọng mì cũng được. . . . .
Anh Hồng Ngải Nhã ngáp dài đi đến, ngồi xuống bên cạnh ông anh trai đang nhíu mày suy tư.
Ngồi một lúc lâu, Anh Hồng Ngãi Nhã không chịu được nữa liền mở
miệng, “Anh trai, bảo anh giết người thôi mà khiến anh mệt mỏi đến đổ
bệnh vậy sao? Hay là anh đối với cái có Nịnh gì kia có cảm tình?” Cô cố ý khiêu khích ông.
“Đừng nói bậy!” Anh Hồng Húc Nhật vội vàng nói.
“À à, sợ vợ sợ vợ.”
“Nói huơu nói vượn! Cô ta là vị hôn thê chứ không phải vợ anh! Chẳng qua cũng chỉ là hình thức bên ngoài.”
“Chỉ là hình thức bên ngoài, vậy lúc đó chẳng phải cưới xin? Chẳng
qua là hôn nhân buôn bán thôi. Chung quy không phải là chị dâu.” Anh
Hồng Ngải Nhã cười nói.
“Ngải Nhã! Anh sẽ đi nói với cha mẹ rằng em đã trưởng thành, kêu họ
nên nhanh chóng tìm cho em một đối tượng!” Anh Hồng Húc Nhật uy h**p
nói.
“A, không cần mà! Em còn chưa đến lúc!” Quả nhiên Anh Hồng Ngải Nhã chỉ sợ chiêu này. Nhưng mà nói “trưởng thành” ~ ai.
“Ha ha, vậy ngoan ngoãn im lặng cho anh! Anh trai anh tuấn tiêu sái
phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, người gặp người mê hoa gặp
hoa nở, xe nổ tung. . . . à không, xe gặp xe đổ. . . . (giản lược x kí
tự) của em đang rất phiền não!” Anh Hồng Húc Nhật phất phất tay.
Anh Hồng Ngải Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nếu anh nói ra người
ta còn biết đường mà giúp anh giải quyết, như thế này chẳng hay tí nào. . . . .”
Trên trán Anh Hồng Húc Nhật có vài tà tuyến: “Ừm, anh nói cho em
biết. Em đừng bảo anh làm cho Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn nữa. Trước
đó không lâu, Khốc Khê Nhi của gia tộc Khốc thị. . . . . .” Lúc ông nhận ra mình lỡ miệng thì đã muộn.
“Khoan khoan! Anh nói gì? Khốc Khê Nhi, không phải cô ta đã chết rồi sao?” Anh Hồng Ngải Nhã kinh ngạc.
“Ai, cái này, là anh gần đây mới biết được rằng cô ta chưa chết. . . . .”
“Chính anh nói anh đã thấy xác cô ta!”
“Ai, anh không có ngờ đó là giả. . . . . “
“Đưa em đi gặp cô ta!”
Anh Hồng Húc Nhật sửng sốt: “Gặp cô ta? Làm gì?”
“Em muốn xem xem cô ta có xinh đẹp hay không!” Anh Hồng Húc Nhật muốn hộc máu: “Được rồi Ngải Nhã, cô ta không xinh đẹp bằng em, được chưa?
Em sợ anh gặp không đủ phiền phức sao?”
“Em mặc kệ, mặc kệ! Em muốn tự mình xem xem cô ta đến tột cùng xinh đẹp thế nào mà khiến Doãn Hạc Húc vì cô ta mà ruồng bỏ em!”
Anh Hồng Húc Nhật liền nảy ra một kế, an ủi cô em gái: “Ngải Nhã, hay như thế này đi. Trước mắt em giúp anh làm chuyện này, sau đó anh sẽ đưa em đi gặp Khốc Khê Nhi, được không?” Ông những tưởng rằng như vậy có
thể khiến Anh Hồng Ngải Nhã ngậm miệng, nhưng ông sai lầm rồi: “Có gì dễ làm hơn sao? Cô ta không cho anh giết người, thì những người khác giết, cô ta quản được?”
Cửu Vĩ Miêu YêuTác giả: Tâm Tuyền Thủy ToảnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng… “Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . . Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . .” Anh Hồng Húc Nhật lúc tỉnh lúc mê, miệng vẫn luôn lẩm bẩm những lời này.Người làm thấy ông ta như vậy bị dọa sợ đến mức không dám nói lời nào. Ông chưa bao giờ như thế này cả, đã không ăn không uống biết bao nhiêu ngày mà miệng vẫn lảm nhảm những câu ấy, không ai hiểu đã có chuyện gì xảy ra.Không thể giết người, không thể hạ độc, không thể ám sát, vậy phải làm sao mới có thể khiến Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn?Anh Hồng Húc Nhật ngước nhìn bầu trời, trong lòng khẽ nói, ông trời à, hãy thương lấy tôi, nếu không thì cho tôi một cây đao đi. . . . . không thì cọng mì cũng được. . . . .Anh Hồng Ngải Nhã ngáp dài đi đến, ngồi xuống bên cạnh ông anh trai đang nhíu mày suy tư.Ngồi một lúc lâu, Anh Hồng Ngãi Nhã không chịu được nữa liền mở miệng, “Anh trai, bảo anh giết người thôi mà khiến anh mệt mỏi đến đổ bệnh vậy sao? Hay là anh đối với cái có Nịnh gì kia có cảm tình?” Cô cố ý khiêu khích ông.“Đừng nói bậy!” Anh Hồng Húc Nhật vội vàng nói.“À à, sợ vợ sợ vợ.”“Nói huơu nói vượn! Cô ta là vị hôn thê chứ không phải vợ anh! Chẳng qua cũng chỉ là hình thức bên ngoài.”“Chỉ là hình thức bên ngoài, vậy lúc đó chẳng phải cưới xin? Chẳng qua là hôn nhân buôn bán thôi. Chung quy không phải là chị dâu.” Anh Hồng Ngải Nhã cười nói.“Ngải Nhã! Anh sẽ đi nói với cha mẹ rằng em đã trưởng thành, kêu họ nên nhanh chóng tìm cho em một đối tượng!” Anh Hồng Húc Nhật uy h**p nói.“A, không cần mà! Em còn chưa đến lúc!” Quả nhiên Anh Hồng Ngải Nhã chỉ sợ chiêu này. Nhưng mà nói “trưởng thành” ~ ai.“Ha ha, vậy ngoan ngoãn im lặng cho anh! Anh trai anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, người gặp người mê hoa gặp hoa nở, xe nổ tung. . . . à không, xe gặp xe đổ. . . . (giản lược x kí tự) của em đang rất phiền não!” Anh Hồng Húc Nhật phất phất tay.Anh Hồng Ngải Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nếu anh nói ra người ta còn biết đường mà giúp anh giải quyết, như thế này chẳng hay tí nào. . . . .”Trên trán Anh Hồng Húc Nhật có vài tà tuyến: “Ừm, anh nói cho em biết. Em đừng bảo anh làm cho Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn nữa. Trước đó không lâu, Khốc Khê Nhi của gia tộc Khốc thị. . . . . .” Lúc ông nhận ra mình lỡ miệng thì đã muộn.“Khoan khoan! Anh nói gì? Khốc Khê Nhi, không phải cô ta đã chết rồi sao?” Anh Hồng Ngải Nhã kinh ngạc.“Ai, cái này, là anh gần đây mới biết được rằng cô ta chưa chết. . . . .”“Chính anh nói anh đã thấy xác cô ta!”“Ai, anh không có ngờ đó là giả. . . . . ““Đưa em đi gặp cô ta!”Anh Hồng Húc Nhật sửng sốt: “Gặp cô ta? Làm gì?”“Em muốn xem xem cô ta có xinh đẹp hay không!” Anh Hồng Húc Nhật muốn hộc máu: “Được rồi Ngải Nhã, cô ta không xinh đẹp bằng em, được chưa? Em sợ anh gặp không đủ phiền phức sao?”“Em mặc kệ, mặc kệ! Em muốn tự mình xem xem cô ta đến tột cùng xinh đẹp thế nào mà khiến Doãn Hạc Húc vì cô ta mà ruồng bỏ em!”Anh Hồng Húc Nhật liền nảy ra một kế, an ủi cô em gái: “Ngải Nhã, hay như thế này đi. Trước mắt em giúp anh làm chuyện này, sau đó anh sẽ đưa em đi gặp Khốc Khê Nhi, được không?” Ông những tưởng rằng như vậy có thể khiến Anh Hồng Ngải Nhã ngậm miệng, nhưng ông sai lầm rồi: “Có gì dễ làm hơn sao? Cô ta không cho anh giết người, thì những người khác giết, cô ta quản được?”