Nàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng…

Chương 41: Cứu người

Cửu Vĩ Miêu YêuTác giả: Tâm Tuyền Thủy ToảnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng… Nịnh nhi một mặt thầm mắng nhiếc cái tên sát thủ giả danh kia, một mặt đi loanh quanh vô định.Trên đời này đã có hai từ “duyên phận”, vậy tất nhiên cũng có ý ày. Nịnh Nhi đi mãi đi mãi, bất tri bất giác đi tới trước Doãn gia đại môn.Bịnh thường đại môn Doãn gia lúc nào cũng rộng mở, nhưng lần này sao lại nghiêm kín thực giống như giam giữ, một khe hở cũng không chừa. Nịnh Nhi không khỏi có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?Nịnh Nhi nhất thời trở nên khẩn trương, nhưng cô chợt nghĩ, vì cái gì phải lo lắng cho kẻ muốn giết mình?!Cô xoay người định bỏ đi, nhưng không rõ vì sao lại quay lại, lấy hết dũng khí gõ cửa.Không có ai trả lời. Lòng Nịnh Nhi nóng bỏng không yên, lại gõ cửa. Vẫn là không có chút động tĩnh.Thôi rồi thôi rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Nịnh nhi thầm nghĩ, cô bắt đầu thật sự lo lắng.Làm sao vậy chứ ~ sao một người cũng chẳng có! Lam đâu, hắn là bị bắt cóc hay đã bị sát hại. . . Lòng Nịnh Nhi bỗng nặng trĩu, cô thà là cái thứ nhất, dẫu có chết cũng hy vọng không phải cái thứ hai.Người kia hiện tại đã đi đâu ~ Ninh Nhi càng nghĩ càng hỗn loạn. Hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.Doãn Hạc Lam có kẻ thù? Khẳng định là có, Doãn gia bọn họ còn có rất nhiều là khác. Nếu đi tìm từng nơi một, không biết đến ngày nào mới tìm ra. . . Nịnh Nhi nghĩ, tốt hơn cả là nghĩ nhiều thêm một chút.Bắt cóc đòi tiền chuộc? Không có khả năng a, cha mẹ người thân của Doãn Hạc Lam (trừ Khốc Khê Nhi) đều đã qua đời, cái này nhất định không có khả năng.Bức hôn? Khụ ~ Nịnh Nhi thừa nhận chính mình có chút không thực tế ~ cỡ hắn, còn bị người khác bức hôn ~ hắn bức người còn hơn vậy a ~A a a a a! Đầu Nịnh Nhi thật muốn rớt xuống đất, cái này không được, cái kia cũng không có khả năng, cái nọ lài càng không thực tế, Doãn Hạc Lam kia rốt cuộc đã đi nơi nào, giờ đang ra sao a!Nhìn đại môn Doãn gia, Nịnh Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng vi diệu ~ nhưng nói lỡ như nếu bị người ta phát hiện thì thật xấu hổ, nhưng không thử thì sao mà biết được ~Nịnh Nhi lại hít sâu một hơi, dùng nội lực mở ra cánh cửa lớn ấy.Sự tình bên trong ~ so với vô cùng thê thảm quả thực còn vô cùng thê thảm hơn ~Toàn bộ biệt thự, trừ bỏ vết máu ra thì không còn thứ khác ~Nịnh Nhi có thể mường tượng ra, lúc trước nơi đây đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt như thế nào.Nhưng thực tế không cho phép Nịnh Nhi chùn bước, cô cau mày xem qua từng thi thể, trong lòng cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.Cô xem qua không sót một người, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều cô lo lắng nhất đã không xảy ra. Nữ thần Venus phù hộ ~ trong lòng Nịnh Nhi thầm cảm thấy thật may mắn. (Venus trong thần thoại La Mã là vị nữ thần vô cùng xinh đẹp, kết hôn cùng thần Chiến tranh Ares sau sinh ra thần Tình yêu Cupid. Chẳng phải là ban phúc đó sao ~ hắc hắc)Nịnh Nhi vừa thoát khỏi nỗi lo này, nỗi lo khác đã ập tới. Tiếp theo cô phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho cô biết rốt cuộc Doãn Hạc Lam đã đi đâu. Ai tới giúp cô với!Chờ đợi. . . Giúp đỡ. . . Trong đầu Ninh Nhi chợt lóe lên một vầng sáng.

Nịnh nhi một mặt thầm mắng nhiếc cái tên sát thủ giả danh kia, một mặt đi loanh quanh vô định.

Trên đời này đã có hai từ “duyên phận”, vậy tất nhiên cũng có ý ày.
Nịnh Nhi đi mãi đi mãi, bất tri bất giác đi tới trước Doãn gia đại môn.

Bịnh thường đại môn Doãn gia lúc nào cũng rộng mở, nhưng lần này sao
lại nghiêm kín thực giống như giam giữ, một khe hở cũng không chừa. Nịnh Nhi không khỏi có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

Nịnh Nhi nhất thời trở nên khẩn trương, nhưng cô chợt nghĩ, vì cái gì phải lo lắng cho kẻ muốn giết mình?!

Cô xoay người định bỏ đi, nhưng không rõ vì sao lại quay lại, lấy hết dũng khí gõ cửa.

Không có ai trả lời. Lòng Nịnh Nhi nóng bỏng không yên, lại gõ cửa. Vẫn là không có chút động tĩnh.

Thôi rồi thôi rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Nịnh nhi thầm nghĩ, cô bắt đầu thật sự lo lắng.

Làm sao vậy chứ ~ sao một người cũng chẳng có! Lam đâu, hắn là bị bắt cóc hay đã bị sát hại. . . Lòng Nịnh Nhi bỗng nặng trĩu, cô thà là cái
thứ nhất, dẫu có chết cũng hy vọng không phải cái thứ hai.

Người kia hiện tại đã đi đâu ~ Ninh Nhi càng nghĩ càng hỗn loạn. Hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Doãn Hạc Lam có kẻ thù? Khẳng định là có, Doãn gia bọn họ còn có rất
nhiều là khác. Nếu đi tìm từng nơi một, không biết đến ngày nào mới tìm
ra. . . Nịnh Nhi nghĩ, tốt hơn cả là nghĩ nhiều thêm một chút.

Bắt cóc đòi tiền chuộc? Không có khả năng a, cha mẹ người thân của
Doãn Hạc Lam (trừ Khốc Khê Nhi) đều đã qua đời, cái này nhất định không
có khả năng.

Bức hôn? Khụ ~ Nịnh Nhi thừa nhận chính mình có chút không thực tế ~
cỡ hắn, còn bị người khác bức hôn ~ hắn bức người còn hơn vậy a ~

A a a a a! Đầu Nịnh Nhi thật muốn rớt xuống đất, cái này không được,
cái kia cũng không có khả năng, cái nọ lài càng không thực tế, Doãn Hạc
Lam kia rốt cuộc đã đi nơi nào, giờ đang ra sao a!

Nhìn đại môn Doãn gia, Nịnh Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng vi diệu ~ nhưng nói lỡ như nếu bị người ta phát hiện thì thật xấu hổ,
nhưng không thử thì sao mà biết được ~

Nịnh Nhi lại hít sâu một hơi, dùng nội lực mở ra cánh cửa lớn ấy.

Sự tình bên trong ~ so với vô cùng thê thảm quả thực còn vô cùng thê thảm hơn ~

Toàn bộ biệt thự, trừ bỏ vết máu ra thì không còn thứ khác ~

Nịnh Nhi có thể mường tượng ra, lúc trước nơi đây đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt như thế nào.

Nhưng thực tế không cho phép Nịnh Nhi chùn bước, cô cau mày xem qua
từng thi thể, trong lòng cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.

Cô xem qua không sót một người, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ
nhõm. Điều cô lo lắng nhất đã không xảy ra. Nữ thần Venus phù hộ ~ trong lòng Nịnh Nhi thầm cảm thấy thật may mắn. (Venus trong thần thoại La Mã là vị nữ thần vô cùng xinh đẹp, kết hôn cùng thần Chiến tranh Ares sau
sinh ra thần Tình yêu Cupid. Chẳng phải là ban phúc đó sao ~ hắc hắc)

Nịnh Nhi vừa thoát khỏi nỗi lo này, nỗi lo khác đã ập tới. Tiếp theo
cô phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho cô biết rốt cuộc Doãn Hạc Lam đã đi đâu. Ai tới giúp cô với!

Chờ đợi. . . Giúp đỡ. . . Trong đầu Ninh Nhi chợt lóe lên một vầng sáng.

Cửu Vĩ Miêu YêuTác giả: Tâm Tuyền Thủy ToảnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng… Nịnh nhi một mặt thầm mắng nhiếc cái tên sát thủ giả danh kia, một mặt đi loanh quanh vô định.Trên đời này đã có hai từ “duyên phận”, vậy tất nhiên cũng có ý ày. Nịnh Nhi đi mãi đi mãi, bất tri bất giác đi tới trước Doãn gia đại môn.Bịnh thường đại môn Doãn gia lúc nào cũng rộng mở, nhưng lần này sao lại nghiêm kín thực giống như giam giữ, một khe hở cũng không chừa. Nịnh Nhi không khỏi có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?Nịnh Nhi nhất thời trở nên khẩn trương, nhưng cô chợt nghĩ, vì cái gì phải lo lắng cho kẻ muốn giết mình?!Cô xoay người định bỏ đi, nhưng không rõ vì sao lại quay lại, lấy hết dũng khí gõ cửa.Không có ai trả lời. Lòng Nịnh Nhi nóng bỏng không yên, lại gõ cửa. Vẫn là không có chút động tĩnh.Thôi rồi thôi rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Nịnh nhi thầm nghĩ, cô bắt đầu thật sự lo lắng.Làm sao vậy chứ ~ sao một người cũng chẳng có! Lam đâu, hắn là bị bắt cóc hay đã bị sát hại. . . Lòng Nịnh Nhi bỗng nặng trĩu, cô thà là cái thứ nhất, dẫu có chết cũng hy vọng không phải cái thứ hai.Người kia hiện tại đã đi đâu ~ Ninh Nhi càng nghĩ càng hỗn loạn. Hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.Doãn Hạc Lam có kẻ thù? Khẳng định là có, Doãn gia bọn họ còn có rất nhiều là khác. Nếu đi tìm từng nơi một, không biết đến ngày nào mới tìm ra. . . Nịnh Nhi nghĩ, tốt hơn cả là nghĩ nhiều thêm một chút.Bắt cóc đòi tiền chuộc? Không có khả năng a, cha mẹ người thân của Doãn Hạc Lam (trừ Khốc Khê Nhi) đều đã qua đời, cái này nhất định không có khả năng.Bức hôn? Khụ ~ Nịnh Nhi thừa nhận chính mình có chút không thực tế ~ cỡ hắn, còn bị người khác bức hôn ~ hắn bức người còn hơn vậy a ~A a a a a! Đầu Nịnh Nhi thật muốn rớt xuống đất, cái này không được, cái kia cũng không có khả năng, cái nọ lài càng không thực tế, Doãn Hạc Lam kia rốt cuộc đã đi nơi nào, giờ đang ra sao a!Nhìn đại môn Doãn gia, Nịnh Nhi đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng vi diệu ~ nhưng nói lỡ như nếu bị người ta phát hiện thì thật xấu hổ, nhưng không thử thì sao mà biết được ~Nịnh Nhi lại hít sâu một hơi, dùng nội lực mở ra cánh cửa lớn ấy.Sự tình bên trong ~ so với vô cùng thê thảm quả thực còn vô cùng thê thảm hơn ~Toàn bộ biệt thự, trừ bỏ vết máu ra thì không còn thứ khác ~Nịnh Nhi có thể mường tượng ra, lúc trước nơi đây đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt như thế nào.Nhưng thực tế không cho phép Nịnh Nhi chùn bước, cô cau mày xem qua từng thi thể, trong lòng cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.Cô xem qua không sót một người, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều cô lo lắng nhất đã không xảy ra. Nữ thần Venus phù hộ ~ trong lòng Nịnh Nhi thầm cảm thấy thật may mắn. (Venus trong thần thoại La Mã là vị nữ thần vô cùng xinh đẹp, kết hôn cùng thần Chiến tranh Ares sau sinh ra thần Tình yêu Cupid. Chẳng phải là ban phúc đó sao ~ hắc hắc)Nịnh Nhi vừa thoát khỏi nỗi lo này, nỗi lo khác đã ập tới. Tiếp theo cô phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho cô biết rốt cuộc Doãn Hạc Lam đã đi đâu. Ai tới giúp cô với!Chờ đợi. . . Giúp đỡ. . . Trong đầu Ninh Nhi chợt lóe lên một vầng sáng.

Chương 41: Cứu người