Nàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng…
Chương 51: Tang lễ (Hạ)
Cửu Vĩ Miêu YêuTác giả: Tâm Tuyền Thủy ToảnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng… Ba ngày sau, gia tộc Âu Dương cử hành tang lễ cho Âu Dương Thước.Nịnh Nhi không ngờ rằng Âu Dương phu nhân Thượng Quan Y lại cố ý mời cô đến, cũng chẳng còn cách nào khác.So với tang lễ bình thường cũng không khác biệt, bây giờ còn chưa bắt đầu, Nịnh Nhi tản bộ ở hoa viên phía sau.Hiện tại là cuối xuân, trong hồ, sen đơm nụ chờ ngày khoe sắc, một mặt lại như lười nhác không muốn thoát ra chơi đùa cùng ánh dương, tình cờ gió khẽ thổi, khiến mặt hồ xao động. Nơi đây thật yên tĩnh, ngay cả những con sâu nhỏ cũng lười biếng nằm trên đất chờ ngày hóa bướm, chờ đợi nhân sinh mười lăm ngày trôi qua.Sự tĩnh lặng này khiến người ta say mê và cả si mê. Nịnh Nhi ngắm những gợn sóng trên mặt hồ, bất giác nhớ ra người kia vẫn còn đang hiểu lầm mình.Không biết đã qua bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nói: “Cái gì đây, tất cả đều hoàn toàn vô căn cứ. Ngải Hân Nhi tôi là người các ngươi có thể so bì sao? Lại nói dù thế nào tôi cùng Thước cũng coi như là nửa vợ chồng. Hơn nữa, từ nhỏ tim của Thước đã không tốt, lúc này lại phát hiện thêm ung thư, nếu xúc động ắt hẳn sẽ có chuyện, chứ không phải vì cái này.” Người bên cạnh cô ta như còn có điều gì muốn nói, nhưng liền bị cắt ngang: “Không cần nhắc lại nữa, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu nhau hơn ai hết, chuyện này không phải là cuộc hôn nhân mua bán như anh nói đâu. Nếu còn nhắc nữa, tôi không khách khí.”Người bên cạnh ấy luôn mệng nói được.Ngải Hân Nhi ngồi xuống tảng đá bên hồ, ngắm hồ nước rồi trầm tư, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.Vừa nãy cô ta nói chuyện lớn tiếng như vậy, Nịnh Nhi đã thôi ưu tư. Giờ phút này, cô thầm suy đoán, những điều Ngải Hân Nhi nói có lẽ có vài phần thật giả. Cô nhớ rằng Ngải Hân Nhi là vị hôn thê của Âu Dương Thước, cô ta đến đây là chuyện đương nhiên. Nhưng Nịnh Nhi có chút tò mò, nói như vậy nữ nhân đều là không trung trinh thủ tiết a, căn bản là không hiểu người. Xuất phát từ điểm này, bình thường nếu chuyện này phát sinh, trước tiên ai cũng sẽ ném phăng đi quan hệ giữa mình cùng người đàn ông đó, tại sao Ngải Hân Nhi này lại ngước lại. . . .Suy nghĩ trong chốc lát, Nịnh Nhi liền hiểu được, nếu cuộc hôn nhân của bọn họ là hôn nhân mua bán, như vậy không thể nào không liên quan đến chuyện tiền bạc, bởi vậy tất cả đều phải thông suốt.Ngải Hân Nhi lúc này cũng đã thôi ưu tư, đột nhiên thấy Nịnh Nhi, liền hỏi người bên cạnh: “Người bên hồ kia là ai vậy?”Cô gái bên cạnh nhìn qua rồi nói nhỏ: “Tiểu thư, cô ta chính là người cùng liên quan đến chuyện xấu kia với thiếu gia.”“Hử, thật không?” Ngải Hân Nhi hỏi, lúc sau ngênh ngang đi về phía trước: “XIn chào, tôi là Ngải Hân Nhi.” Nói xong liền chìa bàn tay ra.Nịnh Nhi nắm lấy tay cô ta: “Chào cô, tôi là Băng Nịnh Nhi, gọi tôi Nịnh Nhi là được rồi.”Cái nắm tay của Ngải Hân Nhi như muốn bóp nát tay Nịnh Nhi: “Chào cô, Nịnh Nhi. Sao cô lại ở đây?”Nịnh Nhi không chút kém cạnh đáp lại: “À, là do Thượng Quan Y mời tôi đến.”“À, ra là bác gái mời cô đến.” Sức lực của Ngải Hân Nhi không thể so với Nịnh Nhi, bàn tay cô ta bị nắm tới đó bừng, cuối cùng không chịu nổi lên tiếng: “Cô làm gì vậy?”“Tự cô vô duyên vô cớ nắm tay tôi trước.” Nịnh Nhi bình thản nói. Ngải Hân Nhi không phản bác được, đúng lúc một giọng nói truyền đến: “Các vị quan khác, xin hãy nhanh chóng trở về sảnh chính, tang lễ sắp bắt đầu.”Cả hai người đều trừng mắt liếc nhau một cái, rồi đi về phía đại sảnh.Giữa tang lễ, hai người cũng không chịu lép vế mà liếc xéo nhau, một vị bên cạnh cô nhỏ giọng nói với người ngồi cùng: “. . . Thật đáng thương, từ nhỏ thân thể đã không khỏe mạnh. . . .” Vừa vặn bị Ngải Hân Nhi nghe được, không ai ngờ, cô ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Không phải thế đâu, Thước là bị cô ta hại chết, các vị rồi cũng vậy thôi.”Cô ta lớn tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nịnh Nhi, ngón tay cô ta còn oanh liệt chĩa thẳng vào mặt cô.
Ba ngày sau, gia tộc Âu Dương cử hành tang lễ cho Âu Dương Thước.
Nịnh Nhi không ngờ rằng Âu Dương phu nhân Thượng Quan Y lại cố ý mời cô đến, cũng chẳng còn cách nào khác.
So với tang lễ bình thường cũng không khác biệt, bây giờ còn chưa bắt đầu, Nịnh Nhi tản bộ ở hoa viên phía sau.
Hiện tại là cuối xuân, trong hồ, sen đơm nụ chờ ngày khoe sắc, một
mặt lại như lười nhác không muốn thoát ra chơi đùa cùng ánh dương, tình
cờ gió khẽ thổi, khiến mặt hồ xao động. Nơi đây thật yên tĩnh, ngay cả
những con sâu nhỏ cũng lười biếng nằm trên đất chờ ngày hóa bướm, chờ
đợi nhân sinh mười lăm ngày trôi qua.
Sự tĩnh lặng này khiến người ta say mê và cả si mê. Nịnh Nhi ngắm
những gợn sóng trên mặt hồ, bất giác nhớ ra người kia vẫn còn đang hiểu
lầm mình.
Không biết đã qua bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nói: “Cái gì đây, tất cả đều hoàn toàn vô căn cứ. Ngải Hân Nhi tôi là người các
ngươi có thể so bì sao? Lại nói dù thế nào tôi cùng Thước cũng coi như
là nửa vợ chồng. Hơn nữa, từ nhỏ tim của Thước đã không tốt, lúc này lại phát hiện thêm ung thư, nếu xúc động ắt hẳn sẽ có chuyện, chứ không
phải vì cái này.” Người bên cạnh cô ta như còn có điều gì muốn nói,
nhưng liền bị cắt ngang: “Không cần nhắc lại nữa, chúng ta là thanh mai
trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu nhau hơn ai hết, chuyện này không phải
là cuộc hôn nhân mua bán như anh nói đâu. Nếu còn nhắc nữa, tôi không
khách khí.”
Người bên cạnh ấy luôn mệng nói được.
Ngải Hân Nhi ngồi xuống tảng đá bên hồ, ngắm hồ nước rồi trầm tư, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Vừa nãy cô ta nói chuyện lớn tiếng như vậy, Nịnh Nhi đã thôi ưu tư.
Giờ phút này, cô thầm suy đoán, những điều Ngải Hân Nhi nói có lẽ có vài phần thật giả. Cô nhớ rằng Ngải Hân Nhi là vị hôn thê của Âu Dương
Thước, cô ta đến đây là chuyện đương nhiên. Nhưng Nịnh Nhi có chút tò
mò, nói như vậy nữ nhân đều là không trung trinh thủ tiết a, căn bản là
không hiểu người. Xuất phát từ điểm này, bình thường nếu chuyện này phát sinh, trước tiên ai cũng sẽ ném phăng đi quan hệ giữa mình cùng người
đàn ông đó, tại sao Ngải Hân Nhi này lại ngước lại. . . .
Suy nghĩ trong chốc lát, Nịnh Nhi liền hiểu được, nếu cuộc hôn nhân
của bọn họ là hôn nhân mua bán, như vậy không thể nào không liên quan
đến chuyện tiền bạc, bởi vậy tất cả đều phải thông suốt.
Ngải Hân Nhi lúc này cũng đã thôi ưu tư, đột nhiên thấy Nịnh Nhi, liền hỏi người bên cạnh: “Người bên hồ kia là ai vậy?”
Cô gái bên cạnh nhìn qua rồi nói nhỏ: “Tiểu thư, cô ta chính là người cùng liên quan đến chuyện xấu kia với thiếu gia.”
“Hử, thật không?” Ngải Hân Nhi hỏi, lúc sau ngênh ngang đi về phía
trước: “XIn chào, tôi là Ngải Hân Nhi.” Nói xong liền chìa bàn tay ra.
Nịnh Nhi nắm lấy tay cô ta: “Chào cô, tôi là Băng Nịnh Nhi, gọi tôi Nịnh Nhi là được rồi.”
Cái nắm tay của Ngải Hân Nhi như muốn bóp nát tay Nịnh Nhi: “Chào cô, Nịnh Nhi. Sao cô lại ở đây?”
Nịnh Nhi không chút kém cạnh đáp lại: “À, là do Thượng Quan Y mời tôi đến.”
“À, ra là bác gái mời cô đến.” Sức lực của Ngải Hân Nhi không thể so
với Nịnh Nhi, bàn tay cô ta bị nắm tới đó bừng, cuối cùng không chịu nổi lên tiếng: “Cô làm gì vậy?”
“Tự cô vô duyên vô cớ nắm tay tôi trước.” Nịnh Nhi bình thản nói.
Ngải Hân Nhi không phản bác được, đúng lúc một giọng nói truyền đến:
“Các vị quan khác, xin hãy nhanh chóng trở về sảnh chính, tang lễ sắp
bắt đầu.”
Cả hai người đều trừng mắt liếc nhau một cái, rồi đi về phía đại sảnh.
Giữa tang lễ, hai người cũng không chịu lép vế mà liếc xéo nhau, một
vị bên cạnh cô nhỏ giọng nói với người ngồi cùng: “. . . Thật đáng
thương, từ nhỏ thân thể đã không khỏe mạnh. . . .” Vừa vặn bị Ngải Hân
Nhi nghe được, không ai ngờ, cô ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Không phải
thế đâu, Thước là bị cô ta hại chết, các vị rồi cũng vậy thôi.”
Cô ta lớn tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nịnh Nhi, ngón tay cô ta còn oanh liệt chĩa thẳng vào mặt cô.
Cửu Vĩ Miêu YêuTác giả: Tâm Tuyền Thủy ToảnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhNàng tên Băng Nịnh Nhi. Nàng sống trên một tinh cầu – rất giống Địa Cầu, nhưng không phải là Địa Cầu. Đôi khi, nàng cảm thấy nó giống như là Địa Cầu sau này. Nhưng trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một tinh cầu nào đó do tinh vân tạo thành trong vũ trụ. Sinh vật sống trên tinh cầu này cũng gọi là loài người, nhưng rất nhiều người – trong đó có chủ nhân Khốc Băng Lãnh của Băng Nịnh Nhi, cũng thích gọi chính mình là “bán nhân”. Bởi vì các nàng tuy rằng trưởng thành giống loài người, nhưng kỳ thật khác biệt với loài người. Một năm kia, Nịnh Nhi gặp phải một kẻ lưu manh c**ng b**. Nàng chạy điên cuồng trên đường, chạy đến trong một ngõ cụt. Ngay lúc đó, nàng thật sự sợ hãi, kết quả Nịnh Nhi bên trong cái ngõ kia gặp được cô ấy ~ Tế Lăng Nhi. Tế Lăng Nhi là một cửu vĩ miêu yêu chân chính, mãi về sau Ninh Nhi mới biết được chuyện này. Vào thời điểm Nịnh Nhi hướng nàng cầu cứu, nhãn tinh của nàng tựa hồ như sáng lên sau đó vui vẻ đồng ý – Nịnh Nhi cũng mai về sau mới biết được vì sao. Nàng… Ba ngày sau, gia tộc Âu Dương cử hành tang lễ cho Âu Dương Thước.Nịnh Nhi không ngờ rằng Âu Dương phu nhân Thượng Quan Y lại cố ý mời cô đến, cũng chẳng còn cách nào khác.So với tang lễ bình thường cũng không khác biệt, bây giờ còn chưa bắt đầu, Nịnh Nhi tản bộ ở hoa viên phía sau.Hiện tại là cuối xuân, trong hồ, sen đơm nụ chờ ngày khoe sắc, một mặt lại như lười nhác không muốn thoát ra chơi đùa cùng ánh dương, tình cờ gió khẽ thổi, khiến mặt hồ xao động. Nơi đây thật yên tĩnh, ngay cả những con sâu nhỏ cũng lười biếng nằm trên đất chờ ngày hóa bướm, chờ đợi nhân sinh mười lăm ngày trôi qua.Sự tĩnh lặng này khiến người ta say mê và cả si mê. Nịnh Nhi ngắm những gợn sóng trên mặt hồ, bất giác nhớ ra người kia vẫn còn đang hiểu lầm mình.Không biết đã qua bao lâu, phía sau truyền đến một giọng nói: “Cái gì đây, tất cả đều hoàn toàn vô căn cứ. Ngải Hân Nhi tôi là người các ngươi có thể so bì sao? Lại nói dù thế nào tôi cùng Thước cũng coi như là nửa vợ chồng. Hơn nữa, từ nhỏ tim của Thước đã không tốt, lúc này lại phát hiện thêm ung thư, nếu xúc động ắt hẳn sẽ có chuyện, chứ không phải vì cái này.” Người bên cạnh cô ta như còn có điều gì muốn nói, nhưng liền bị cắt ngang: “Không cần nhắc lại nữa, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu nhau hơn ai hết, chuyện này không phải là cuộc hôn nhân mua bán như anh nói đâu. Nếu còn nhắc nữa, tôi không khách khí.”Người bên cạnh ấy luôn mệng nói được.Ngải Hân Nhi ngồi xuống tảng đá bên hồ, ngắm hồ nước rồi trầm tư, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.Vừa nãy cô ta nói chuyện lớn tiếng như vậy, Nịnh Nhi đã thôi ưu tư. Giờ phút này, cô thầm suy đoán, những điều Ngải Hân Nhi nói có lẽ có vài phần thật giả. Cô nhớ rằng Ngải Hân Nhi là vị hôn thê của Âu Dương Thước, cô ta đến đây là chuyện đương nhiên. Nhưng Nịnh Nhi có chút tò mò, nói như vậy nữ nhân đều là không trung trinh thủ tiết a, căn bản là không hiểu người. Xuất phát từ điểm này, bình thường nếu chuyện này phát sinh, trước tiên ai cũng sẽ ném phăng đi quan hệ giữa mình cùng người đàn ông đó, tại sao Ngải Hân Nhi này lại ngước lại. . . .Suy nghĩ trong chốc lát, Nịnh Nhi liền hiểu được, nếu cuộc hôn nhân của bọn họ là hôn nhân mua bán, như vậy không thể nào không liên quan đến chuyện tiền bạc, bởi vậy tất cả đều phải thông suốt.Ngải Hân Nhi lúc này cũng đã thôi ưu tư, đột nhiên thấy Nịnh Nhi, liền hỏi người bên cạnh: “Người bên hồ kia là ai vậy?”Cô gái bên cạnh nhìn qua rồi nói nhỏ: “Tiểu thư, cô ta chính là người cùng liên quan đến chuyện xấu kia với thiếu gia.”“Hử, thật không?” Ngải Hân Nhi hỏi, lúc sau ngênh ngang đi về phía trước: “XIn chào, tôi là Ngải Hân Nhi.” Nói xong liền chìa bàn tay ra.Nịnh Nhi nắm lấy tay cô ta: “Chào cô, tôi là Băng Nịnh Nhi, gọi tôi Nịnh Nhi là được rồi.”Cái nắm tay của Ngải Hân Nhi như muốn bóp nát tay Nịnh Nhi: “Chào cô, Nịnh Nhi. Sao cô lại ở đây?”Nịnh Nhi không chút kém cạnh đáp lại: “À, là do Thượng Quan Y mời tôi đến.”“À, ra là bác gái mời cô đến.” Sức lực của Ngải Hân Nhi không thể so với Nịnh Nhi, bàn tay cô ta bị nắm tới đó bừng, cuối cùng không chịu nổi lên tiếng: “Cô làm gì vậy?”“Tự cô vô duyên vô cớ nắm tay tôi trước.” Nịnh Nhi bình thản nói. Ngải Hân Nhi không phản bác được, đúng lúc một giọng nói truyền đến: “Các vị quan khác, xin hãy nhanh chóng trở về sảnh chính, tang lễ sắp bắt đầu.”Cả hai người đều trừng mắt liếc nhau một cái, rồi đi về phía đại sảnh.Giữa tang lễ, hai người cũng không chịu lép vế mà liếc xéo nhau, một vị bên cạnh cô nhỏ giọng nói với người ngồi cùng: “. . . Thật đáng thương, từ nhỏ thân thể đã không khỏe mạnh. . . .” Vừa vặn bị Ngải Hân Nhi nghe được, không ai ngờ, cô ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Không phải thế đâu, Thước là bị cô ta hại chết, các vị rồi cũng vậy thôi.”Cô ta lớn tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nịnh Nhi, ngón tay cô ta còn oanh liệt chĩa thẳng vào mặt cô.